Hắn đột nhiên gọi “Tang lão gia”, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằmvào cha ta. Ta thấy ông run lên một cái, dường như vẫn chưa tin nổi,người trên ngự giá gọi mình.
“Tang Quân!”
Lần này, hắn gọi đích danh của cha ta. Ngay cả ta cũng kinh ngạc.
Lý công công nhìn theo ánh mắt hắn rồi vội vàng chạy lên trước, dùng câyphất trần chỉ thẳng vào cha ta, nói: “To gan, Hoàng thượng gọi ngươiđấy, còn ngẩn ra đó làm gì?”
Y rất hung dữ, không khác gì khi ta gặp lần đầu. Ta không kìm được, suýt bật cười. Người bên cạnh liếc nhìn ta một cái, ta lập tức biết điều kìm lại.
Cuối cùng cha cũng run rẩy đứng dậy, muốn bước lên nhưng lại không dám.
Lý công công lại quát: “Hoàng thượng gọi ngươi đó, còn không mau tới!”
Ta nhìn thấy phụ thân sợ tới nỗi mặt mày trắng bệch, chậm rãi cúi đầu, hai bàn tay chống lên đất run rẩy. Những người chung quanh đều cẩn thậnngước lên, nhìn về phía họ, trong đáy mắt lộ ra tia nghi hoặc.
Ai nói không phải chứ? Hoàng đế lần đầu tới đây, lại gọi tên Tang Quân.
Ta không biết trong lòng cha đang nghĩ gì, ông có vui mừng không? Liệu ông có nghĩ rằng, Thiên Phỉ và Thiên Lục nhận được thánh sủng nên lúc nàyHoàng thượng mới gọi tên ông không?
Lý công công tới trước ngựgiá, người theo sau y loạng choạng quỳ sụp xuống, dập đầu hô: “Thảo dânkhấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”Trán ông chạm đất, đôi tay kia vẫn đang run rẩy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010095/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.