Trở về tẩm cung, lúc Triêu Thần bước vào, sắc mặt có chútkhác thường. Ta đoán, chuyện này Phương Hàm chỉ nói cho mộtmình Vãn Lương, thế nên dù là Triêu Thần hay Tường Hòa, TườngThụy đều không hay biết gì. Bưng chén trà lên nhấp một ngụm takhông hỏi Triêu Thần liệu có trách ta không.
Buổi tốiPhương Hàm đến, dẫn theo một cung tỳ, nói: “Nương nương, nàng tatên là Sơ Tuyết, sau này nàng ta sẽ thế chỗ cho Vãn Lương!”
Nói xong, cung tỳ tên Sơ Tuyết kia đã ngoan ngoãn quỳ xuống, nói: “Nô tỳ Sơ Tuyết xin tham kiến nương nương!”
Ta thấy Triêu Thần đưa mắt nhìn nàng ta với vẻ không vui, nhưng vẫn không nói một câu.
Ta trầm giọng nói: “Đứng lên đi, làm việc bên cạnh bản cung,chuyện gì cũng phải nhìn cho kĩ, nếu không, người tiếp theophải đi chính là ngươi!”
Nàng ta vội gật đầu: “Vâng, nô tỳ xin ghi nhớ lời dạy của nương nương!”
Ta liếc nhìn Triêu Thần, nói: “Triêu Thần đưa nàng ta xuống đi, có gì phải chú ý, ngươi hãy dạy cho nàng ta.”
Triêu Thần lưỡng lự giây lát, cuối cùng thưa “vâng”, đi tới bên Sơ Tuyết, giọng nói có phần lạnh lùng: “Đi thôi!”
“Nô tỳ xin cáo lui!”
Hai người bọn họ ra ngoài, ta mới nghe Phương Hàm lên tiếng: “Nhađầu Sơ Tuyết này trời sinh thông minh, dạy dỗ chuyện gì cũnghọc nhanh. Thế nhưng, nô tỳ có thể nói thẳng với nương nương,dù nàng ta cũng do một tay nô tỳ dạy bảo nhưng nếu như cóchuyện, nô tỳ không thể đảm bảo nàng ta có thể một lòng mộtdạ với nương nương như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010092/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.