Không gian tĩnh mịch bị phá nát bởi tiếng tù và như sấm dậy. Cả lán trại của Trường Thạch bừng tỉnh, ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Hàng chục con người mắt nhắm mắt mở, tròng vội quần áo vào người, chia nhau tìm kiếm khắp nơi, ánh đuốc sáng bừng cả một góc rừng. 
Thế nhưng họ quần thảo mãi cả một buổi sáng mà không hề thấy dấu tích của ba xe hàng gốm của Trường Thạch ở đâu. Nhiều người bắt đầu cho rằng chắc chắn phải có bàn tay trêu ngươi của ma quỷ thì ba xe hàng gốm của Trường Thạch mới có thể bốc hơi không ai biết như thế. 
Trần Anh Khoa sốt ruột đi tới đi lui, cứ mỗi khắc trôi qua, hắn lại càng trở nên tức giận. Hắn trở lại lòng suối cạn nơi ba chiếc xe đỗ lại đêm qua, tỉ mẩn quan sát kĩ. Không một vệt bánh xe, không một dấu vết bò ngựa kéo, chỉ đơn giản là ba chiếc xe chở đầy hàng gốm sứ biến mất không vết tích. 
Hắn đã đi qua đi lại chỗ này từ sáng tới giờ không biết bao nhiêu lần. Lần nào cũng cảm thấy thất vọng với sự gọn gàng tới khó tin của hiện trường, cứ như thể một cơn bão đã đi qua xóa sạch mọi dấu vết. 
Nghĩ tới đây hắn thoáng giật mình. Có một thứ hắn đã không để ý những lần trước, đó là một vài vũng nước đọng nhỏ trong vài hốc đá gần bờ suối. Sương đêm trong rừng rất dày, tất cả mọi vật vì thế mà đều trở nên ẩm ướt, nhưng cũng không thể tạo ra những vũng nước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/men-lam-tren-chen-ruou-hong/2658118/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.