Sau khi cảnh sát biết được Diệp Kỳ Sâm đã tỉnh táo lại, họ đi vào phòng bệnh tính toán tìm anh ghi chép khẩu cung, dò hỏi ra tình huống cụ thể vào hôm xảy ra tai nạn giao thông đó.
Lúc ấy Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn cũng đang ở trong phòng bệnh, Diệp Kỳ Sâm phối hợp với cảnh sát, hồi tưởng lại tình huống ngày hôm đó, chỉ là tin tức có thể cung cấp được cực kỳ có hạn.
Cảnh sát suy xét đến chuyện Diệp Kỳ Sâm vừa mới tỉnh táo lại, còn cần nghỉ ngơi, nên cũng không có hỏi nhiều thêm.
Hứa Thư Yểu đứng dậy đưa hai vị cảnh sát ra khỏi phòng bệnh, lúc quay về phòng, cô xoay người đóng cửa phòng bệnh lại, nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm, nhẹ nhàng hỏi anh: "Anh rõ ràng là biết hung thủ gây ra vụ tai nạn giao thông lần này là ai, vì sao lại không nói rõ với cảnh sát?"
Diệp Kỳ Sâm nằm trên giường bệnh, nghe thấy Hứa Thư Yểu nói như thế, đuôi mày anh hơi hơi giãn ra, dưới mí mắt có một mảnh thâm quầng, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, trong giọng nói lại nhiều vài phần ý cười: "Vẫn là không thể gạt được em."
"Vì sao lại không nói?"
Anh trầm giọng nói: "Chuyện này phức tạp hơn so với các em nghĩ rất nhiều, sau lưng chuyện này sẽ liên lụy ra những thứ chôn càng sâu hơn." Nếu như chỉ là bắt được mấy tiểu lâu la động tay động chân với xe của anh, đấy căn bản là không làm được chuyện gì cả.
"Vậy thì rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Hứa Diễn không nhịn được mở miệng nói: "Ông phải nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết."
Diệp Kỳ Sâm dời mắt nhìn về phía cậu thiếu niên đang oán giận trước giường bệnh của anh, trong đôi mắt đen đặc dần dần nhiều thêm vài phần ôn nhu, anh cất giọng nói: "Quá nguy hiểm, ba không thể để cho mẹ con con liên lụy vào được."
Hứa Thư Yểu hít sâu một hơi, yên lặng bước lên lấy đi túi xách của mình, xoay người nói với Hứa Diễn: "A Diễn, chúng ta đi thôi."
Hứa Diễn chần chờ: "Mẹ?"
"Nếu anh ấy đã muốn giải quyết một mình, vậy thì chúng ta cần gì phải xen vào?" Ngữ khí của Hứa Thư Yểu có chút lạnh nhạt, phảng phất như sống chết của Diệp Kỳ Sâm lúc này, đã không còn liên quan gì đến cô vậy.
Cô nhẹ nhàng cắn môi: "Nếu là Diệp Kỳ Sâm mà tôi quen biết, anh ấy sẽ nói cho tôi."
Tay anh hơi hơi khựng lại, giọng có phần khàn hơi: "Không, cậu ta sẽ lựa chọn giống như anh thôi."
Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, cười cười, không có nói thêm cái gì với anh nữa, quay đầu nhìn về phía Hứa Diễn: "Đi thôi."
Mắt thấy mẹ con bọn họ thật sự muốn rời khỏi đây, Diệp Kỳ Sâm mới ách giọng nói: "Năm đó, người gặp phải vụ tai nạn giao thông này, không phải là anh, mà là mẹ của anh."
Bước chân Hứa Thư Yểu đột nhiên ngừng lại, cô không thể tin tưởng mà quay đầu nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm đang mặt mang đau đớn.
Người gặp tai nạn giao thông, là Diệp phu nhân?!
Trong mắt anh tràn đầy thống khổ và hối hận, đen như mực, không thấy chút ánh sáng nào: "Những người đó, động tay động chân trên xe của anh, nhưng mà do trời xui đất khiến, xe đã bị tài xế của mẹ anh lái đi rồi, mẹ và tài xế đã bỏ mạng tại chỗ."
Sau khi sự cố đó xảy ra, ba của anh, ông Diệp Gia Vinh, bởi vì không chịu nổi đả kích mà đột phát bệnh tim, cuối cùng không thể cứu về được, theo đó mà đi.
Cùng thời gian, anh mất đi cả cha và mẹ của mình.
Hứa Thư Yểu khiếp sợ đến nói không nên lời: "Như, như thế nào sẽ như vậy được?" Cô không thể tưởng tượng được, không biết Diệp Kỳ Sâm ở trước mắt đây đến tột cùng đã trải qua những gì trong mấy năm đó nữa.
Sự thê lương trong mắt anh, vẻ thống khổ anh thường thường để lộ ra, rồi khi anh nhìn thấy Diệp phu nhân, anh lại thật cẩn thận đến vậy.
Vậy thì, sau khi cha mẹ anh ấy gặp nạn, lại đã xảy ra chuyện gì mới khiến một người từng trăng thanh gió mát như anh, biến thành người âm trầm lại tuyệt vọng như bây giờ?
Nghĩ đến Diệp phu nhân thiện lương lại ôn nhu sẽ gặp phải tai nạn bất ngờ như thế, trước mắt Hứa Thư Yểu mơ hồ, cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên mép giường, nắm lấy tay anh, nức nở nói: "Thật xin lỗi."
Anh nhợt nhạt cười, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm đến gương mặt của cô: "Còn may, hiện tại chuyện gì cũng còn chưa xảy ra."
Hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu.
Hứa Thư Yểu ôm tâm tình nặng nề mà cùng Hứa Diễn rời khỏi phòng bệnh. Hai mẹ con ai cũng không nói chuyện hết, mãi cho đến khi họ gọi taxi chạy về lại trước cổng trường, rồi khi xuống xe, Hứa Thư Yểu thất thần, thiếu chút nữa bị bậc thang dưới chân vướng ngã.
Hai mẹ con cùng nhau đi vào trong khuôn viên trường, Hứa Diễn nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ nói xem, đến cùng là ai muốn hại ba con?"
"Có thể thu mua được người hầu trong biệt thự nhà họ Diệp, hẳn là có quan hệ với nhà họ Diệp." Hứa Thư Yểu hít một hơi thật sâu, nói: "Anh ấy hẳn là đã biết chân tướng, chỉ là không muốn nói cho chúng ta biết."
Diệp Kỳ Sâm không muốn nói chân tướng cho cảnh sát, liền biểu lộ ra rằng, có lẽ là bây giờ ngay cả cảnh sát cũng không có chứng cứ bắt được hung thủ. Lại hoặc là, sau lưng sự thật này còn có thế lực cường đại hơn nữa, đang uy hiếp tánh mạng của Diệp Kỳ Sâm.
Hứa Diễn thở dài thiệt là dài: "Không ngờ được, ông bà nội sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế." Nhưng mà lại nghĩ nghĩ thêm, lần đụng độ tai nạn giao thông này chính là bản thân mình, vậy bọn họ thật đúng là mạng lớn.
Hứa Thư Yểu cũng nghĩ đến điểm đó, cô có chút nghĩ mà sợ, nắm lấy tay Hứa Diễn: "May mắn là lần này hai cha con đều không có sao."
——
Vào hôm thương thế Diệp Kỳ Sâm tốt lên được cho xuất viện đó, vết thương do bỏng sau lưng anh cơ bản là đã lành, chỉ là để lại một tảng lớn những vết sẹo, có lẽ về hậu kỳ cần phải chữa trị cẩn thận mới có thể biến mất. Vết thương trên đùi còn chưa có khỏi hẳn, còn cần chống nạng mới có thể đi được.
Hứa Diễn chủ động tới gần, đỡ lấy Diệp Kỳ Sâm, đỡ anh đi từ cửa phòng bệnh cho đến ngoài cổng bệnh viện. Diệp phu nhân nhìn hai cha con bọn họ, kéo tay Hứa Thư Yểu, đi ở đằng sau cười trộm: "Lần tai nạn giao thông này còn để hai cha con bọn họ hòa hảo."
Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đúng vậy."
Tài xế đưa bọn họ đến chung cư Diệp Kỳ Sâm ở, Diệp phu nhân lo lắng nói: "A Sâm à, nếu không thì để mẹ dọn đến đây ở chung với con đi, giờ con đang không thể tự gánh vác hoạt động sinh hoạt, mẹ lo chết được."
Hung thủ trong biệt thự nhà họ Diệp còn chưa tìm được, cảnh sát nói trước hết hãy án binh bất động, đừng rút dây động rừng. Diệp phu nhân cũng không dám đón con trai trở về, chỉ có thể tới đây chăm sóc.
"Mẹ, mẹ ở nhà chăm sóc ba cho tốt đi." Diệp Kỳ Sâm cự tuyệt nói: "Một mình con có thể tự lo."
"Bác gái, trong khoảng thời gian này con không có nhiều tiết học lắm, con sẽ thường xuyên tới đây." Hứa Thư Yểu mở miệng nói: "Bác không cần lo lắng."
Hứa Diễn cũng gật đầu: "Đúng vậy, bà nội, con đã xin nghỉ với bên trường rồi, con sẽ tạm thời dọn lại đây ở, chăm sóc ba con."
Một tiếng ba của Hứa Diễn đã làm cả Diệp Kỳ Sâm lẫn Diệp phu nhân ngơ ngẩn.
Hứa Diễn có chút mất tự nhiên mà quay đầu đi, không để người ta thấy được nét đỏ ửng trên mặt anh chàng.
Diệp phu nhân nghĩ nghĩ, vui vẻ gật đầu: "Được rồi, vậy thì bà sẽ không nhọc lòng nữa, để cho một nhà ba người tụi con tự mình bận rộn."
Lúc gần đi, Diệp phu nhân còn lặng lẽ vỗ vỗ bả vai Diệp Kỳ Sâm, khen ngợi nói: "Rất là tốt nha, con trai."
Hứa Thư Yểu giúp đỡ Diệp Kỳ Sâm dọn dẹp giường nệm, Hứa Diễn thì đỡ cánh tay Diệp Kỳ Sâm lên: "Để con đỡ ba nằm lên giường một lúc."
Diệp Kỳ Sâm nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Diễn, anh hơi hơi cong môi lên, hầu kết lăn lăn một chút, nói: "Đi ra ngồi trên sofa một hồi đi, đã nằm ở bệnh viện quá lâu rồi."
"Được." Hứa Diễn gật đầu, cẩn thận mà đỡ Diệp Kỳ Sâm ngồi lên sofa ở một bên.
Hai cha con cùng nhau ngồi trên sofa, ánh mắt Diệp Kỳ Sâm vẫn luôn dừng trên người Hứa Diễn, làm Hứa Diễn không được tự nhiên mà ngoảnh mặt đi: "Gì mà nhìn con hoài vậy?"
Từ sau khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên Diệp Kỳ Sâm nhìn Hứa Diễn với khoảng cách gần gũi thế này, gần đến anh có thể dễ dàng nhìn thấy cổ con trai đỏ đậm.
Anh không ngờ tới, sau khi rời khỏi anh, Yểu Yểu còn sinh hạ con của bọn họ.
Đây là con của anh, là con trai của anh và Yểu Yểu. Nghĩ đến đây, cảm xúc của anh cuồn cuộn như thủy triều mãnh liệt vậy, một đợt lại một đợt va chạm trái tim anh.
Anh không dám lại nghĩ sâu hơn nữa, vì sợ sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.
"A...... A Diễn." Diệp Kỳ Sâm ra sức bình phục cảm xúc của mình, run rẩy mà mở miệng: "Ba có thể gọi con như vậy chứ?"
Hứa Diễn gật đầu: "Có thể, không phải ba vẫn luôn gọi như vậy sao?"
Diệp Kỳ Sâm cười cười, ách giọng hỏi: "Những năm đó, mẹ con con sống như thế nào?" Câu kế tiếp, anh cũng không biết phải hỏi ra miệng thế nào, cuối cùng chậm rãi thở dài một tiếng.
Hứa Diễn trầm mặc, biểu cảm phức tạp mà nhìn Diệp Kỳ Sâm một cái, sau đó mím môi, không có trả lời vấn đề của anh.
Này đây nếu mà là trước kia, anh chàng chắc chắn sẽ xúc động mà xông lên hung hăng tẩn Diệp Kỳ Sâm một trận. Một người mẹ đơn thân, nuôi nấng một đứa con trưởng thành, sống có tốt hay không, trong lòng ông không có đo đếm hay sao?
Chỉ là hiện tại, anh chàng không biết phải nói như thế nào nữa.
Hứa Thư Yểu đi tới giải vây cho Hứa Diễn, nhẹ giọng nói: "A Diễn à, con đi ra siêu thị mua chút đồ ăn về đây đi, tối nay mình nấu ăn tại nhà."
Hứa Diễn bỗng chốc đứng dậy: "Ờm, dạ." Anh chàng lại đưa mắt nhìn Diệp Kỳ Sâm một cái, sau đó mới rời đi.
Chờ sau khi Hứa Diễn đã ra khỏi nhà, Hứa Thư Yểu mới nhẹ nhàng mở miệng: "Hứa Diễn nói là, em trong tương lai, là một mình nuôi lớn thằng bé."
Diệp Kỳ Sâm chậm rãi đứng dậy, cách sofa nhìn về phía cô, hốc mắt dần dần đỏ lên, anh ách giọng giải thích: "Khi đó, anh...... anh không biết là em đã có thai...... Nếu như anh biết, anh sẽ không để em rời khỏi anh."
Hứa Thư Yểu rũ mi mắt, chậm rãi gật đầu: "Ừm." Cô không biết, trên tuyến thời gian không có Hứa Diễn xuất hiện ấy, mình và Diệp Kỳ Sâm đã xảy ra những chuyện gì, mới dẫn đến cuối cùng là bọn họ chia tay.
Diệp Kỳ Sâm khập khiễng đi về phía cô, rồi sau đó duỗi tay ra, ôm cô vào lòng thật chặt, tự trách nói: "Thật xin lỗi, lúc trước là anh đã buông em ra trước."
Mũi Hứa Thư Yểu đau xót, yết hầu chua chát đến có chút khó chịu. Mình ở tương lai đã một mình nuôi nấng Hứa Diễn lớn lên ấy, có lẽ vĩnh viễn cũng không nghe được câu xin lỗi này của anh.
Anh nhẹ nhàng thả cô ra, nhìn khóe mắt ướt át của cô, nhẹ nhàng giơ tay lên, lau đi nước mắt cho cô: "Yểu Yểu, anh cam đoan với em, lúc này đây, anh sẽ không buông tay. Chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?"
Hứa Thư Yểu sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía anh.
Bắt đầu một lần nữa?
Anh chậm rãi cúi đầu, muốn hôn lên môi cô. Khoảnh khắc khi đôi môi ấm áp muốn dán lên ấy, cô hơi ngoảnh mặt đi, nụ hôn của anh dừng bên tai cô.
Diệp Kỳ Sâm mím môi thật chặt, con ngươi đen nhánh sâu hút nhìn chăm chú Hứa Thư Yểu đang trốn tránh anh.
Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm của anh, nhỏ giọng hỏi: "Em muốn biết, Diệp Kỳ Sâm mà em quen biết...... Anh ấy...... Có phải mãi không về được hay không?"
"Bọn anh là cùng một người, có khác nhau sao?" Diệp Kỳ Sâm hỏi lại, đôi mắt của anh cũng càng thêm u ám nặng nề.
Hơi thở Hứa Thư Yểu chợt cứng lại, cô chậm rãi lắc lắc đầu, mở miệng muốn nói gì đó, chỉ là lại không biết phải phản bác như thế nào. Có lẽ với anh ấy mà nói, bọn họ chính là cùng một người, nhưng mà đối với cô mà nói thì lại không phải.
"Em...... Em có thể được biết là, trong trí nhớ của anh, chúng ta là làm sao mà quen biết nhau, đến cuối cùng là yêu nhau không?"
Nếu như không có Hứa Diễn tham dự, có lẽ cô cũng sẽ không quen biết Diệp Minh, vậy thì cũng liền không có khả năng quen biết với Diệp Kỳ Sâm như bây giờ, mà vậy thì bọn họ gặp nhau như thế nào?
Diệp Kỳ Sâm ngưng thần, như là nhớ lại ngọt ngào trong quá khứ, khóe môi anh nhiều thêm nụ cười tươi nhợt nhạt: "Em cố ý tới câu dẫn anh."
Hứa Thư Yểu: "...... Hả?"
"Lúc trước, ba của em bởi vì phá sản mắc nợ, không có sức lực hoàn trả, sắp sửa bỏ tù, em vì cứu ba của mình, cố ý xuất hiện trước mặt anh, hấp dẫn sự chú ý của anh."
Cô không thể tin tưởng mà hỏi lại: "Sau đó, anh đã bị em hấp dẫn?"
Diệp Kỳ Sâm chậm rãi gật đầu: "Ừ."
Hứa Thư Yểu: "......" Vụ này cũng quá là...... máu cún đi!
Diệp Kỳ Sâm giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn mặt cô: "Yểu Yểu, mặc kệ là anh của hiện tại, hay là anh ở quá khứ, bọn anh đều yêu em. Cho nên, là anh hay là cậu ta, có cái gì khác nhau chứ?"
Hứa Thư Yểu có điểm hỗn độn, hồi lâu sau cô mới cười khổ mà nói: "Chỉ là...... em vẫn là hy vọng anh ấy có thể trở về." Cô nghiêm túc mà nhìn Diệp Kỳ Sâm trước mắt, nói: "Với em mà nói, hai anh không giống nhau. Đối với anh mà nói, em cũng không phải là em đã yêu anh."
Ở trong trí nhớ của cô, ba của cô vẫn còn tốt lành, không có bị bỏ tù ngồi tù, cô và anh quen biết nhau cũng không phải vì cái gì mà chủ mưu đã lâu, trăm phương ngàn kế, mà là vì Hứa Diễn vô tâm dắt dây.
Nhiều hồi ức đặc biệt đến vậy, Diệp Kỳ Sâm trước mắt không biết.
Diệp Kỳ Sâm mím môi thật chặt, không nói gì thêm, nhưng biểu cảm lại dần dần mất đi ánh sáng. Anh chậm rãi rũ mắt xuống, như là đang nói với mình, lại như là nói với Hứa Thư Yểu: "Cậu thắng rồi, tôi trả cô ấy lại cho cậu."*
*: Câu nói này bởi vì cách xưng hô trong tiếng Trung là ni-wo và ta (đây là âm đọc nhé),nên câu này có thể dịch như trên hoặc là dịch là 'Em thắng rồi, anh trả lại cậu ta cho em'. Cái âm ni (cậu/em) này có thể là đang nói với cả Diệp Kỳ Sâm ở thời không này và Hứa Thư Yểu nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]