Khi Hứa Thư Yểu nhận được thông báo của bệnh viện, cô còn đang học. Ngay sau đó, cô ngay cả trật tự trong lớp cũng mặc kệ, dưới ánh nhìn kinh ngạc của giáo sư và các bạn học, cô cầm di động lên rồi liền xông ra ngoài.
Chưa từng có thời khắc nào cô hoảng loạn như là lúc này, phảng phất như là trời đều phải sập xuống vậy.
Hứa Thư Yểu trực tiếp gọi taxi đi vào bệnh viện trung tâm thành phố, sau khi hỏi y tá ở quầy tiếp tân phục vụ, cô chạy tới ngoài phòng cấp cứu.
Hứa Diễn đang dựa vào ven tường, rũ đầu, cả người cứ như bị mất hồn ấy.
Nghe được tiếng bước chân, anh chàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Thư Yểu, nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ."
Trán anh chàng đã được bao băng gạc, trên cánh tay cũng bọc một lớp băng gạc, thoạt nhìn đáng thương ghê gớm.
Hứa Thư Yểu vươn tay ra, ôm lấy anh chàng, nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại thế này?"
Một khắc khi dựa vào trong lòng mẹ mình ấy, Hứa Diễn phảng phất như tìm được điểm chống đỡ cho mình, anh chàng ách giọng nói: "Thắng xe không nhạy, liền...... lật xe, ổng còn đang cấp cứu......"
Một khắc cuối cùng đó, người đàn ông đó đã dùng thân thể chặn hết tất cả thương tổn cho anh chàng.
Hứa Thư Yểu theo bản năng nhìn về phía phòng cấp cứu còn đang sáng đèn, ngực hơi hơi nhói lên, có một loại đau nói không rõ đang lan tràn trong lục phủ ngũ tạng của cô.
Nhẹ nhàng mà vỗ vỗ sau lưng con trai, cô an ủi đứa con đang trong cảm xúc cực độ bất an lúc này: "Không sao hết, con không có sao hết, anh ấy cũng sẽ không sao hết."
Hứa Diễn nhẹ nhàng mà rời khỏi lòng cô, đỏ hốc mắt nói: "Lúc ấy xe nổ mạnh...... ổng bảo vệ con, sau lưng ổng...... bị bỏng hết......"
Hứa Thư Yểu hít hà một hơi, yết hầu hơi hơi cứng lại, giọng cô run nhè nhẹ: "Anh ấy đã cấp cứu được bao lâu rồi?"
"Con cũng không biết nữa." Hứa Diễn mờ mịt lắc đầu.
Hứa Thư Yểu nắm lấy tay anh chàng, đỡ cậu con trai ngồi xuống bên cạnh, nức nở nói: "Không sao hết, không sao hết, chúng ta cùng nhau chờ."
Chỉ chốc lát sau, Diệp phu nhân và cả Diệp lão gia tử nhận được thông báo cũng đều chạy tới nơi, Diệp phu nhân đỏ mắt hỏi: "Sao lại như vậy chứ? Sao mà đang tốt lành lại cứ như vầy?"
"Bà nội......" Hứa Diễn ấm ức gọi một tiếng.
Diệp phu nhân thấy anh chàng như thế, cũng đưa tay ra ôm lấy anh chàng: "Đứa bé ngoan, con không có sao hết là được rồi."
Đằng sau lưng Diệp Gia Vinh còn có 2 người cảnh sát nữa, trong đó có một người cảnh sát nói: "Diệp tiên sinh, nguyên nhân sự cố bọn tôi đã điều tra ra rồi, thắng xe là bị kẻ khác phá hủy, muốn điều tra cụ thể hơn có lẽ phải đợi cho lệnh công tử tỉnh táo lại mới có thể triển khai."
Diệp Gia Vinh trầm mặt gật đầu, tóc bạc trên đầu ông cụ phảng phất đã tăng thêm rất nhiều, trên mặt ông là nét sắc bén khiếp người: "Chuyện này, các anh cần thiết phải bắt được hung thủ kia cho tôi!"
"Ông yên tâm, đây là việc mà bọn tôi nên làm. Mặt khác, bọn tôi muốn hỏi vị thiếu niên họ Hứa này một chút, là về một vài tình huống khi vụ tai nạn giao thông kia xảy ra."
Diệp Gia Vinh nhìn về phía Hứa Diễn, thấp giọng nói: "Trước hết hãy để thằng bé hòa hoãn lại đã, ngày mai, tôi sẽ dẫn thằng bé cùng tới cục cảnh sát, sẽ phối hợp với các anh để điều tra."
"Vâng, nếu vụ việc có tiến triển gì, bọn tôi sẽ thông báo cho ông trước tiên."
Hai vị cảnh sát nói, sau đó liền rời đi trước.
Diệp Kỳ Sâm bị bỏng diện tích lớn ở phía sau lưng, lại mất máu quá nhiều, nhưng sau khi được các bác sĩ cứu chữa, cuối cùng anh cũng nhặt về được một cái mạng. Bác sĩ cứu chữa cảm khái nói: "Trong lúc cứu chữa, trái tim của bệnh nhân từng một lần ngừng đập, nhưng rất mau lại sống lại, ý chí cầu sinh của anh ấy cực kỳ mạnh mẽ."
Nghe được câu đó, Diệp phu nhân thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng cuối cùng sau khi biết được Diệp Kỳ Sâm đã được cứu về, bà ấy mừng quá đỗi mà khóc.
Một tuần sau, Diệp Kỳ Sâm được chuyển vào phòng bệnh bình thường, nhưng mà anh còn chưa có tỉnh lại.
Mấy ngày nay, Diệp phu nhân và Hứa Thư Yểu thay phiên nhau tới chăm sóc cho anh, Hứa Diễn thì lại cùng với ông nội của mình phối hợp với cảnh sát điều tra.
Cảnh sát bước đầu khóa mục tiêu với tất cả người hầu tại biệt thự nhà họ Diệp, tính toán tiến hành bước sàng lọc điều tra tiếp theo.
Vết thương trên cánh tay Hứa Diễn đã lành, Hứa Thư Yểu cùng đi hủy băng gạc với anh chàng, và thấy được trên cánh tay con trai nhiều thêm một vết sẹo nhợt nhạt.
Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng sờ sờ miệng vết thương của anh chàng, Hứa Diễn an ủi nói: "Mẹ, đã không đau rồi."
"Ừ." Hứa Thư Yểu vẫn là cảm thấy đau lòng.
Hai mẹ con họ cùng nhau đi vào trong phòng bệnh. Vào phòng bệnh, nhìn Diệp Kỳ Sâm còn nằm trên giường bệnh, Hứa Diễn đột nhiên nhỏ giọng nói: "Lúc đó, nếu không phải ổng bảo vệ con, hiện tại nằm ở chỗ này, có lẽ chính là con."
Anh chàng không biết, dưới tình huống như thế, vì sao Diệp Kỳ Sâm lại dùng thân thể của mình bảo vệ anh chàng.
Chỉ bởi vì, anh chàng là con của anh sao?
Nhưng rõ ràng...... Thái độ của anh chàng đối với anh cũng không tốt chút nào, bọn họ thậm chí còn không có cảm tình cơ sở gì.
Tối đến, Hứa Diễn ra ngoài đi ăn cơm chiều trước, sau đó lại đóng gói chút đồ ăn về cho Hứa Thư Yểu ăn.
Khi mà trong phòng bệnh chỉ có hai người anh và cô, việc Hứa Thư Yểu có thể làm, chỉ có nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Kỳ Sâm, cầu nguyện anh tỉnh lại sớm một chút.
Lúc mà anh mới vừa được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu ấy, trên mặt anh đều là miệng vết thương lớn lớn bé bé, may mà bệnh viện xử lý thích đáng mới không có lưu lại vết sẹo gì. Như bây giờ xem, anh vẫn là người đàn ông đã từng làm cô động lòng đó.
Đang lúc Hứa Thư Yểu nhìn chằm chằm Diệp Kỳ Sâm phát ngốc ấy, người đàn ông nằm trên giường bệnh kia, chậm rãi mở mắt ra.
Hứa Thư Yểu ngưng thần, kinh hỉ nói: "A Sâm, anh tỉnh rồi!"
Cô vui vẻ đến rớt nước mắt.
Người đàn ông nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng giật giật ngón tay, suy yếu mở miệng, không tiếng động gọi tên cô: Yểu Yểu.
Hứa Thư Yểu vừa lau nước mắt vừa gọi bác sĩ và y tá tới.
Diệp Kỳ Sâm tỉnh lại, cả gia đình đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đặc biệt là Diệp phu nhân, nhìn thấy con trai mình tỉnh lại, bà trực tiếp bổ nhào vào bên mép giường anh khóc rống.
Nhưng mà, phản ứng của Diệp Kỳ Sâm, lại có chút kỳ quái.
Hình như là anh còn kích động hơn cả Diệp phu nhân, mắt anh run rẩy nhìn chăm chú Diệp phu nhân: "Mẹ."
Khi Hứa Thư Yểu không có tiết học, cô sẽ tới đây chăm sóc Diệp Kỳ Sâm, Diệp phu nhân thấy cô tới rồi mới cùng nhau trở về với tài xế.
Hứa Thư Yểu không biết có phải là mình có ảo giác hay không nữa, cô cứ cảm thấy từ sau khi Diệp Kỳ Sâm tỉnh lại liền có chút không thích hợp, mà lại không thể nói là không đúng chỗ nào.
Hình như anh trở nên rất dính người.
Chỉ cần cô ở trong phòng bệnh, anh sẽ vẫn luôn nhìn cô, cảm giác thật giống như là, cô ngay sau đó sẽ biến mất khỏi trước mắt anh vậy đó.
Anh còn thích nắm lấy tay cô, mà vừa nắm chính là nắm cả một buổi trưa, mãi cho đến trời tối khi cô phải rời khỏi, anh mới lưu luyến không rời mà buông ra.
Anh sẽ còn vô cùng đáng thương mà hỏi cô: "Ngày mai em còn tới nữa không?"
Ngày mai là cả ngày Hứa Thư Yểu sẽ không có tiết nào, cô nói: "Sáng ngày mai em tới đây, Hứa Diễn cũng tới."
Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng gật đầu, trong đôi mắt đen tối phiếm từng đốm sáng nhỏ lấp lánh: "Được."
Trước khi đi, Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái, cười nói: "Vậy em đi trước đây, anh ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi nha."
Bàn tay đang nắm tay cô của Diệp Kỳ Sâm bỗng chốc căng thẳng, ánh mắt anh tối tăm nặng nề nhìn cô chăm chú, hồi lâu sau mới chậm rãi buông tay ra, giọng có hơi nghèn nghẹn khàn khàn: "Trên đường đi chú ý an toàn, tới trường rồi thì gọi điện cho anh."
"Ừ, được."
Mãi cho đến khi Hứa Thư Yểu rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt của anh vẫn cứ nhìn chăm chú vào cửa phòng, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Ngày hôm sau, Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn cùng nhau tới, biết Diệp Kỳ Sâm còn chưa có ăn sáng, nên Hứa Thư Yểu cầm hộp giữ ấm nói: "Em xuống dưới lầu mua đồ ăn sáng cho anh, Hứa Diễn ở đây bồi anh."
Diệp Kỳ Sâm muốn nói lại nói, Hứa Thư Yểu cũng đã ra khỏi phòng bệnh.
Hứa Diễn dứng bên mép giường, do dự, muốn nói chút gì đó với Diệp Kỳ Sâm.
Anh chàng muốn hỏi, vì sao anh lại muốn liều mình cứu anh chàng.
Nhưng mà, Diệp Kỳ Sâm lại ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn Hứa Diễn một cái, trực tiếp nhắm hai mắt lại luôn.
Hứa Diễn: "......" Sao mà cứ có cảm giác, cái người này có hơi phiêu rồi vậy?
Chỉ chốc lát sau, Diệp Kỳ Sâm đang nằm trên giường mở mắt ra, giọng hơi khàn nói: "Tôi khát, rót nước." Hoàn toàn là kiểu nói ra lệnh.
Hứa Diễn yên lặng mà lấy cái ly ở bên cạnh tới, rót cho anh một ly nước, thấy anh còn nằm ở trên giường nên còn rất hảo tâm mà đưa cái ly đến trước mặt Diệp Kỳ Sâm. Thấy Diệp Kỳ Sâm nằm đó hình như cũng không tiện uống, anh chàng hỏi: "Có cần tôi đỡ ông ngồi dậy không?"
"Ừm." Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng gật đầu.
Hứa Diễn lắc cần điều khiển cho giường bệnh dựng lên, sau đó mới đưa ly đến bên miệng anh: "Có hơi nóng, cẩn thận một chút."
Hứa Thư Yểu mua đồ ăn sáng về, thấy được cảnh Hứa Diễn đang chăm sóc cho Diệp Kỳ Sâm, cô có chút vui mừng mà cười. Chuyện lần này có thể kéo gần khoảng cách giữa hai cha con bọn họ, cũng khá tốt.
Cô chuẩn bị bày bữa sáng ra cho Diệp Kỳ Sâm, sau đó đưa phần bánh bao súp mua thêm cho Hứa Diễn: "Mang cho con nè, ăn không?"
Hứa Diễn nhận lấy bánh, thuận miệng hỏi: "Mẹ ơi, đây là nhân gì vậy?"
"Thịt heo." Hứa Thư Yểu nhận lấy cái ly trong tay Hứa Diễn, tính toán đút thêm chút nước cho Diệp Kỳ Sâm.
Diệp Kỳ Sâm đột nhiên ho khan một trận: "Khụ khụ khụ......"
"Sao mà anh uống nước thôi cũng có thể bị sặc vậy hả?" Hứa Thư Yểu buồn cười mà vỗ vỗ lưng cho anh, để anh thuận khí lại.
Ai biết được, ngay sau đó, vẻ mặt Diệp Kỳ Sâm không thể tin tưởng mà hỏi: "Vừa nãy cậu ta gọi em là gì?"
Anh không có nghe nhầm chứ?
Hứa Thư Yểu sửng sốt: "A Sâm, anh bị làm sao vậy?"
Diệp Kỳ Sâm chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Diễn, lại quay đầu nhìn về phía Hứa Thư Yểu, vẻ khiếp sợ trên mặt không giảm: "Yểu Yểu, cậu ta là ai?"
Hứa Diễn vốn đang ăn bánh bao, giờ ngay cả bánh bao cũng không ăn, vẻ mặt hồ nghi mà nhìn Diệp Kỳ Sâm trên giường bệnh: "Ông mất trí nhớ à?" Vụ nổ cực nóng, làm đầu óc bị cháy hỏng rồi à?
Không nên nha, không phải ông ta còn nhớ rõ mẹ anh chàng sao?
Với lại hồi nãy khi ra lệnh kêu mình rót nước ấy, không phải cũng rất tự nhiên à? Sao mà trong nháy mắt liền không quen biết mình nữa vậy?
Hứa Thư Yểu chỉ vào Hứa Diễn, lúng ta lúng túng nói: "Thằng bé...... thằng bé là con trai của anh đó......"
Diệp Kỳ Sâm hít hà một hơi, trong đôi mắt đào hoa thâm thúy kia mang theo kinh nghi và ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Diễn: "Cậu là con trai của tôi?"
Hứa Diễn gật gật đầu.
"Không phải tôi hiện tại mới 24 tuổi sao?"
Hứa Thư Yểu: "......"
Hứa Diễn và Diệp Kỳ Sâm đối diện trong chốc lát, sắc mặt của anh chàng bỗng chốc biến đổi, thả bánh bao trong tay xuống, kéo Hứa Thư Yểu ra đằng sau lưng mình, liên tục lùi bước về phía sau: "Ông không phải Diệp Kỳ Sâm, ông là ai?"
Hứa Thư Yểu có chút ngu người: "Anh ấy...... không phải?" Vậy thì cái người trước mắt này là ai vậy?
Hứa Diễn rốt cuộc là người tới từ tương lai, anh chàng tiếp xúc với internet, thậm chí tiểu thuyết mạng cũng khá nhiều. Anh chàng cũng có thể xuyên không tới thế giới này, vậy thì Diệp Kỳ Sâm bị người khác xuyên vào, thế thì có gì là không có khả năng chứ?
Nếu thật sự là Diệp Kỳ Sâm, thì sao có thể không nhớ rõ anh chàng? Ổng có muốn nghe mình gọi ba hay không?
Diệp Kỳ Sâm ngồi trên giường bệnh, sắc mặt phá lệ tái nhợt, anh nhìn cậu thiếu niên trước mắt này, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Thư Yểu đang đứng sau lưng cậu ấy, suy yếu cười, giọng nói thô khàn: "Yểu Yểu, anh là Diệp Kỳ Sâm."
Anh là Diệp Kỳ Sâm, chẳng qua, anh là Diệp Kỳ Sâm đã mất đi cha mẹ, cũng mất đi người mình yêu thương kia.
"Đánh rắm, nếu ông là Diệp Kỳ Sâm, vậy thì sao ông sẽ không biết quan hệ giữa chúng ta?" Hứa Diễn nắm lấy tay Hứa Thư Yểu: "Mẹ, đi thôi, chúng ta đi tìm bà nội!"
Hứa Thư Yểu theo bản năng quay đầu lại nhìn Diệp Kỳ Sâm, trong mắt anh mang theo một tia ý cười, nhưng mà tươi cười như thế, lại còn xấu hơn cả khóc. Sự tang thương trong mắt anh, phảng phất như là một cụ già đã gần đất xa trời mới có.
Ra khỏi phòng bệnh, Hứa Diễn muốn gọi điện cho Diệp phu nhân ngay, nhưng Hứa Thư Yểu lại đè tay anh chàng lại: "A Diễn, sao mà con biết người đó không phải anh ấy? Nếu người đó không phải Diệp Kỳ Sâm, vậy đó là ai?"
"Mẹ, mẹ không thích xem tiểu thuyết nên có lẽ mẹ không biết, trong tiểu thuyết có một từ, gọi là hồn xuyên." Hứa Diễn nói: "Ví dụ như này nè, có một người ở thế giới này đã chết, người ở một thế giới khác sẽ liền xuyên không tới đây, thay thế người đã chết kia tiếp tục tồn tại. Con có lý do hoài nghi, ba của con hiện tại, bị người ta hồn xuyên rồi!"
Hứa Thư Yểu: "......"
Hứa Diễn dừng một chút, vuốt cằm nói: "Chẳng qua còn có một loại khả năng nữa, chính là ổng trọng sinh."
Hứa Thư Yểu: "......"
Khi Hứa Thư Yểu đã hiểu rõ được hồn xuyên và trọng sinh là có ý gì rồi, cô quyết định bước vào hỏi cho rõ ràng trước, xem chuyện rốt cuộc là như thế nào.
Hứa Diễn che chở Hứa Thư Yểu đi vào phòng bệnh lần nữa, lúc này hình như Diệp Kỳ Sâm rất mỏi mệt mà dựa vào trên giường bệnh, nhắm mắt lại. Nghe thấy động tĩnh, anh lại mở mắt ra, đôi ngươi khi nhìn về phía Hứa Diễn và Hứa Thư Yểu ấy, lại mang theo một chút ánh sáng.
Khi mà Hứa Diễn đang phân tích anh, anh cũng suy nghĩ rất nhiều. Hết thảy mọi thứ, hình như có chút kỳ diệu.
Hứa Diễn mở miệng: "Ông nói ông là Diệp Kỳ Sâm, ông có chứng cứ gì không?"
Diệp Kỳ Sâm chậm rãi mở miệng: "Tôi không cần chứng minh, tôi là Diệp Kỳ Sâm."
"Vậy ông là trọng sinh hả?"
"Trọng sinh?" Diệp Kỳ Sâm lại lần nữa lặp lại cái từ đó, tựa hồ rất tốt đẹp thì phải. Nhưng mà đối với anh mà nói, thật sự còn có thể làm lại từ đầu sao?
"Vậy xem như trọng sinh đi." Anh nhẹ nhàng nói.
Hứa Thư Yểu theo bản năng đi ra từ sau lưng Hứa Diễn, giọng cô run rẩy hỏi: "Vậy thì anh ấy đâu rồi? Người mà tôi vốn quen biết đâu rồi?"
"Anh ấy?" Diệp Kỳ Sâm nhìn cô chăm chú: "Cậu ta còn không phải là anh sao?"
Hứa Thư Yểu nhíu mày.
Không, không giống nhau.
Hứa Thư Yểu không nói rõ được đây là cảm giác như thế nào. Người trước mắt đây, là Diệp Kỳ Sâm trọng sinh trở về, nhưng anh ấy không phải là Diệp Kỳ Sâm mà cô yêu kia.
Diệp Kỳ Sâm này không quen biết Hứa Diễn, nói rõ rằng anh ấy cũng không có ký ức trước đó, những ký ức khi bọn họ ở bên nhau ấy.
Trong lòng Hứa Diễn không hiểu sao cũng thấy nghẹn ứ chết được, anh chàng mở miệng hỏi: "Ông là từ thời điểm nào trọng sinh về đây? Trước đó ông bị làm sao vậy? Vì sao lại sẽ trọng sinh?"
Y tá ngoài cửa đột nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra, đánh gãy cuộc trò chuyện của bọn họ.
Bác sĩ kiểm tra phòng bệnh cũng tới đây, y tá kỳ quái hỏi: "Sao mà các vị lại đều đứng ở đây vậy? Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi cho thật tốt, đang làm cái gì vậy?"
Hứa Diễn: "......"
Bị bác sĩ và y tá gián đoạn như thế, trong lòng Hứa Diễn đang nghẹn một bụng nghi vấn đây, mà chờ bác sĩ đi rồi, Diệp phu nhân lại tới.
Diệp phu nhân mang theo quần áo tới cho Diệp Kỳ Sâm tắm rửa, Hứa Diễn muốn nói lại thôi, lại bị Hứa Thư Yểu ngăn cản lại.
Diệp phu nhân vui vẻ nói: "Vừa nãy mẹ có gặp được bác sĩ, bác sĩ nói con khôi phục rất tốt, lại qua một đoạn thời gian nữa là có thể xuất viện rồi."
"Đúng rồi, con có muốn ăn cái gì không con? Để mẹ về nấu cho con ăn." Diệp phu nhân nắm lấy tay Diệp Kỳ Sâm nói: "Phải bồi bổ cho con thật tốt mới được."
"Mẹ nấu con đều muốn ăn." Anh cười cười nói: "Đã rất lâu, rất lâu rồi...... không được ăn đồ ăn mẹ nấu."
"Ai ui, có phải con hồ đồ không vậy? Không phải lần ăn sinh nhật A Diễn trước đó mới vừa được ăn sao?" Diệp phu nhân cười nói: "Được rồi, vậy mẹ liền nấu món con thích ăn."
"Da, được ạ."
Hứa Thư Yểu lặng lẽ kéo Hứa Diễn đi ra ngoài, hai mẹ con ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh, Hứa Thư Yểu kéo lấy áo không nói câu nào.
"Mẹ ơi, sao vừa nãy mẹ lại cản con lại?" Hứa Diễn muốn nói chân tướng cho bà nội.
"Con không phát hiện là, anh ấy rất là khác sao?" Hứa Thư Yểu thấp giọng nói: "Trông anh ấy hình như rất khổ sở." Đặc biệt là vừa nãy, khi mà Diệp phu nhân vừa tiến vào ấy, hình như anh ấy trở nên cực kỳ khổ sở.
Hứa Diễn gãi gãi đầu: "Hình như là có chút kỳ quái."
"Mẹ đang nghĩ, trong tương lai con không có ba, liệu có phải là bởi vì......" Hứa Thư Yểu không dám nghĩ sâu hơn nữa, cô cứ cảm thấy, Diệp Kỳ Sâm trọng sinh này, nhất định là đã trải qua chuyện gì đó mới có thể tang thương và thâm trầm như thế.
Hứa Diễn hít hà một hơi. Nếu thật sự là vậy, vậy thì có phải là mình đã trách lầm ông ấy rồi không?
Diệp Kỳ Sâm không có làm một người ba tốt, đấy không phải bởi vì anh không muốn, mà là bởi vì anh không thể?
"Vậy...... Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Hứa Diễn cũng không chắc chắn cho lắm.
Hứa Thư Yểu mờ mịt lắc lắc đầu, bởi cô hiện tại đều phải hỗn độn hơn bất kỳ ai khác.
Nếu như Diệp Kỳ Sâm cũ kia của cô mãi không về được, vậy thì cô phải làm sao bây giờ? Giống như Hứa Diễn nói vậy, bọn họ rõ ràng là cùng một người, lại cũng không phải là cùng một người.
Người hiện tại không biết thân phận của Hứa Diễn, anh ấy cũng không có ký ức khi bọn họ từng bên nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]