Tập đoàn Gia Vinh, Diệp thị, là do chủ tịch Diệp Gia Vinh hồi trước xuống biển vớt vàng, từng bước một sáng tạo gầy dựng nên, phát triển tới bây giờ, các sản nghiệp dưới trướng đã đề cập tới rất nhiều ngành nghề.
Hiện tại, tập đoàn cho con trai út của chủ tịch Diệp thị, cũng chính là Diệp Kỳ Sâm, lên quản lý thay.
Diệp Kỳ Sâm tiếp quản tập đoàn Gia Vinh được cỡ chừng 1 năm, xem xét thanh toán tất cả công ty chi nhánh và nhà xưởng dưới trướng một lần, phát hiện được không ít vấn đề.
Dựa theo ước định với ba mình, Diệp Kỳ Sâm giao các bản báo cáo sau khi anh đã giải quyết mọi chuyện xong cho ba, thuận tiện báo cáo cho cha già một chút về những gì quan trọng nên phát triển trong giai đoạn sau của công ty.
"Ba, con tính toán ngưng hẳn các phương diện hợp tác với khách sạn tập đoàn Phi Đằng. Trong tất cả các hạng mục hợp tác của công ty mình, chỉ có các hạng mục hợp tác với tập đoàn Phi Đằng là vẫn luôn trong trạng thái hao tổn."
"Tập đoàn Phi Đằng? Ba nhớ rõ cái hạng mục hợp tác này, hình như là được ký kết lúc anh của con vẫn còn trên đời."
"Dạ." Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Lúc anh con còn trên đời, hợp đồng ký kết với tập đoàn Phi Đằng chính là thiết bị và công cụ chữa bệnh. Sau khi con tiếp nhận, con phát hiện, mấy năm trước công ty và tập đoàn còn có những hạng mục hợp tác khác nữa."
"Được, mấy cái này tự con làm chủ đi." Diệp Gia Vinh xem sơ sơ qua báo cáo một chút, gỡ mắt kính xuống, khích lệ nói: "Xử lý không tồi, thủ đoạn của tiểu tử con, sắc bén hơn anh cả con nhiều."
Diệp Kỳ Sâm cong môi, cười hỏi: "Vậy có phải là con có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi hay không? Từ khi qua tết được mấy tháng nay, con không có lúc nào nhàn rỗi hết."
"Chẳng qua......" Diệp Gia Vinh nói, hiển nhiên là ông cụ còn chưa nói xong.
Diệp Kỳ Sâm bất đắc dĩ, yên tĩnh chờ đoạn tiếp theo sau 'chẳng qua' của ba.
"Bên phía bệnh viện Bác Nhân này, con không có xem sao?"
Diệp Kỳ Sâm nói: "Bệnh viện Bác Nhân vẫn luôn là do chị dâu phụ trách, không phải mỗi tuần chị ấy đều sẽ tới hồi báo cho ba sao? Vậy thì con không cần phải xen vào."
"Nếu con đã thay mặt ba hành sử chức quyền trong công ty, vậy thì phải chiếu cố đúng chỗ." Diệp Gia Vinh nhìn về phía con trai, lấy ra một cái folder trong ngăn kéo cho Diệp Kỳ Sâm: "Con xem thử cái này đi."
Diệp Kỳ Sâm nhận lấy nhìn sơ sơ một chút, phát hiện đây là ghi chép về doanh thu của bệnh viện Bác Nhân, anh khép lại folder nói: "Sau khi về con xem kỹ xem."
Diệp Gia Vinh gật đầu. Bàn công chuyện xong rồi, ông cụ bắt đầu nói chuyện riêng tư: "Bữa nào đó, dẫn Hứa Diễn qua nhà mình ăn một bữa cơm đi, lâu rồi không được gặp nó."
Diệp Kỳ Sâm nói: "Vậy thì qua vài ngày nữa đi, ngày 7 là sinh nhật của nó, con đón thằng bé về nhà nhé?"
"Được đó." Diệp Gia Vinh gật đầu: "Đến lúc đó nấu nhiều thêm mấy món mà thằng bé thích ăn."
——
Sinh nhật 19 tuổi của Hứa Diễn sắp tới rồi, chỉ chớp mắt mà anh chàng đã đi vào cái niên đại này được 1 năm. Hình ảnh mừng sinh nhật tuổi 18 cho anh chàng, phảng phất còn đang ở ngày hôm qua.
Hứa Thư Yểu phát sầu, phải tặng quà gì cho Hứa Diễn đây?
Hồi anh chàng 18 tuổi, muốn có laptop. Hiện tại anh chàng 19 tuổi, laptop đã có, máy tính để bàn cũng có luôn, Hứa Thư Yểu suy nghĩ hồi lâu cũng chưa nghĩ ra được, mình phải tặng quà gì cho con trai của mình.
Vì thế, Hứa Thư Yểu nói bóng nói gió hỏi chính anh chàng: "Còn bảy tám ngày nữa chính là sinh nhật con rồi, năm nay có nguyện vọng sinh nhật gì không?"
Cô cũng không biết liệu Hứa Diễn có vĩnh viễn lưu lại bên cạnh mình hay không, cho nên cô muốn thỏa mãn nguyện vọng mỗi một năm cho con trai.
"Nhanh vậy đã đến sinh nhật của con rồi? Con âm 3 tuổi rồi." Hứa Diễn không khỏi cảm thán thời gian trôi qua bay nhanh: "Lại qua 3 năm nữa, con sẽ được sinh ra nha."
Âm 3 tuổi?
Hứa Thư Yểu: "......" Mạch não của con trai cô, thiệt sự rất kỳ lạ.
"Con cảm thấy như bây giờ khá tốt, cũng không có nguyện vọng gì." Hứa Diễn chống cằm nói: "Nếu thật phải nói nguyện vọng, vậy thì thế giới hòa bình đi."
Hứa Thư Yểu tức giận đấm anh chàng một cái: "Đây là nguyện vọng của mọi người, không cần con nói."
"Ờm, vậy......" Hứa Diễn nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Mẹ với Diệp Kỳ Sâm có thể tốt đẹp đi." Tốt nhất là, cả đời cũng đừng chia lìa.
Hứa Diễn gật gật đầu, cười nói: "Ừm ừm, vậy thì nguyện vọng của con được thực hiện rồi đó."
Hứa Thư Yểu nhìn con trai, hy vọng nó có thể nghiêm túc mà nói ra một điều ước sinh nhật.
"A, con nhớ ra rồi." Hứa Diễn nhướng mày, đôi mắt đào hoa cong thành hình trăng non, anh chàng nghiêm trang mà nói: "Con của hiện tại, cơ bản là không có muốn cái gì, nhưng mà nha, hồi con còn nhỏ thiệt sự là có không ít nguyện vọng chưa được thực hiện đó."
"Con nói chút xem." Hứa Thư Yểu nghiêm túc gật đầu: "Mẹ đều giúp con thực hiện."
"Hồi quá nhỏ nữa thì con không nhớ rõ, nên bắt đầu nói từ điều ước sinh nhật hồi con 4 tuổi đi." Hứa Diễn nói: "Hồi con được 4 tuổi, con muốn được làm phi hành gia, lên trên sao Hỏa xem người sao Hỏa."
Hứa Thư Yểu: "......"
"Hồi con được 5 tuổi, con muốn làm đệ nhất cao thủ của thế giới, là kiểu đánh khắp thiên hạ không địch thủ á."
Khóe môi Hứa Thư Yểu đã hơi hơi run rẩy: "......"
"Hồi con 6 tuổi, con muốn trở thành nhà giàu số một thế giới, có thể mua được vô số quán ăn, nhà hàng."
"Lúc con được 7 tuổi......"
"Dừng!" Hứa Thư Yểu vội vàng bảo anh chàng dừng lại những điều ước sinh nhật cực kỳ không đáng tin cậy của mình: "Chúng ta có thể đổi một cái thực tế hơn chút không?"
Anh chàng quay đầu nhìn về phía Hứa Thư Yểu, nhẹ nhàng nói: "Từ sau khi lên 7 tuổi, nguyện vọng của con đều là hy vọng mẹ không cần phải vất vả mỗi ngày như vậy."
Hứa Thư Yểu: "......"
Anh chàng đưa tay ra ôm lấy vai mẹ, thình lình cảm khái: "Con nghĩ ra rồi, con cũng đã ở lại nơi này một năm rồi, mà chẳng có chút dấu hiệu được trở về nào. Mẹ ơi, mẹ nói coi có phải là con không về được nữa hay không?"
Hai mẹ con tìm một cái ghế đá ngồi xuống, Hứa Thư Yểu nhìn về phía anh chàng, chậm rãi hỏi: "Vậy con muốn trở về chứ?"
Hứa Diễn gãi gãi đầu, dưới ánh nhìn chăm chú của Hứa Thư Yểu, nhẹ nhàng gật đầu: "Muốn."
"Con cũng không biết là, nếu con chính con xuất hiện ở nơi này, vậy thì tình hình ở năm 2030 lại sẽ thế nào nữa. Mẹ của năm 2030, nếu mà không tìm được con, sẽ nóng nảy chết mất." Hứa Diễn rất bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà đối với cái chuyện xuyên không này, con không có bất kỳ manh mối gì hết. Cái con ngõ nơi mà con xuất hiện khi trước á, sau này nó biến thành một bức tường, mấy bữa trước con có đi qua đó xem thử, hình như bên kia chuẩn bị phá bỏ di dời rồi...... Con nghĩ, có lẽ không trở về được rồi."
Hứa Thư Yểu đưa tay ra nắm lấy tay Hứa Diễn thật chặt: "A Diễn."
"Chẳng qua, nếu như thật sự không về được, vậy thì ít nhất, lúc này con có thể vẫn mãi chăm sóc cho mẹ, cũng rất tốt nha!" Không thèm nghĩ nữa, còn rất lâu nữa mới tới năm 2030, ít nhất đã bảo đảm Hứa Thư Yểu của hiện tại là hạnh phúc và vui vẻ, anh chàng đã rất thỏa mãn rồi.
Hứa Thư Yểu đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy con trai: "A Diễn, mẹ cam đoan với con, lúc này đây mẹ tuyệt đối sẽ không để cho chính mình sống tệ đến như thế nữa."
Vào hôm trước sinh nhật Hứa Diễn, Hứa Thư Yểu tặng anh chàng một chiếc khăn quàng cổ mà cô tự tay đan dệt, cơ hồ là thức đêm mà đan xong.
Nhìn bộ dáng ngáp liên miên của Hứa Thư Yểu, Hứa Diễn duỗi ngón tay ra cầm cái khăn quàng cổ kia, vẻ mặt ghét bỏ: "Cái khăn quàng này của mẹ ngắn như vầy, còn chưa dài bằng cổ con, mẹ xác định là tặng cho con?"
Hứa Thư Yểu gật đầu: "Đương nhiên là tặng cho con rồi, màu sắc với kiểu dáng, đều là chính con chọn mà."
"Nhưng mà cái khăn quàng cổ này nhỏ đến vậy, là cho con nít quàng đúng chứ."
"Đáp đúng rồi, đây là tặng cho con sắp sinh ra vào 3 năm sau." Hứa Thư Yểu nói, lại lấy về cái khăn quàng cổ từ trong tay anh chàng, xếp gọn rồi cất kỹ vào trong hộp.
"Để đó sau này lại tặng cho con."
Hứa Diễn: "......"
"Qua đoạn thời gian nữa, để mẹ lại học thêm vài cách đan áo len, sau đó đan cho con cái áo len nhỏ, vậy là chờ về sau khi con vừa sinh ra là có thể được mặc vào quần áo mẹ tự tay làm cho con rồi." Cô nghĩ nghĩ, lại nói thêm: "Nếu mà con còn muốn những gì khác nữa thì nói hết đi, để mẹ chuẩn bị cho con từ từ ngay từ lúc này luôn."
So sánh với áo len Hứa Thư Yểu tự tay đan cho, quà của Diệp Kỳ Sâm lại đủ đơn giản thô bạo, anh tặng cho Hứa Diễn một cái di động.
Hứa Diễn càng ghét bỏ: "Cái di động hiện tại này của tôi còn dùng ngon lành, tặng tôi di động nữa chi vậy?" Ở cái thời đại này, di động có tốt đi nữa cũng không có tốt bằng loại anh chàng mang đến từ tương lai nha, dù cho hiện tại cái di động kia không xài được cái phần mềm gì hết.
Diệp Kỳ Sâm nói: "Con cứ nhận trước đi, muộn chút nữa ba gọi điện thoại cho con."
Hứa Diễn mang theo di động mới về lại ký túc xá, không được trong chốc lát đã nhận được cuộc gọi từ Diệp Kỳ Sâm, anh chàng ngoài ý muốn phát hiện được một cái chức năng mới của cái điện thoại này – video call.
Nhận cuộc gọi, trên di động xuất hiện mặt của Diệp Kỳ Sâm.
"Chức năng mới, gọi điện thoại qua video bằng 3G." Trước mắt trong nước còn chưa có di động mang theo chức chức năng video call, nên cái tặng cho Hứa Diễn này là nước ngoài sản xuất.
Hứa Diễn theo quán tính lật xem nhãn hiệu in trên hộp, ui ghê chưa kìa, Apple đời thứ 2. Điện thoại Iphone tới năm 2030 đã là iPhone 22, không nghĩ tới anh chàng thế mà còn có thể trở về quá khứ dùng được Apple đời 2.
Hứa Diễn bĩu bĩu môi với màn ảnh: "Chẳng qua là video call mà thôi, có gì hay mà hiếm lạ."
"Ba cũng đã chuẩn bị một cái cho mẹ của con, con có thể trò chuyện với cô ấy thử xem." Diệp Kỳ Sâm cười nói: "Cô ấy hẳn là sẽ thấy rất hiếm lạ."
"Ò, vậy tôi cúp đây." Hứa Diễn im im tỉnh bơ mà cúp điện thoại, sau đó gấp không chờ nổi mà gọi video call cho Hứa Thư Yểu.
Gọi video call với mẹ mình được hơn 10 phút rồi, rất nhanh, Hứa Diễn đã nhận được tin nhắn tiền điện thoại của mình không đủ. Rồi vậy anh chàng mới biết, phí gọi video call là mười mấy lần cuộc gọi thường lận.
Anh chàng tưởng niệm chức năng video call của WeChat, cũng không biết khi nào WeChat ra đời, ài.
Vào hôm sinh nhật Hứa Diễn, anh chàng đi theo Diệp Kỳ Sâm về lại biệt thự nhà họ Diệp ăn cơm, Hứa Thư Yểu thì buổi chiều có một tiết môn chuyên ngành nên không có đi theo cùng. Chẳng qua, Hứa Thư Yểu đã ước định trước với Diệp Kỳ Sâm rồi, tối nay một nhà ba người bọn họ lại cùng nhau ăn tối.
Diệp phu nhân đã đặt một cái bánh kem cho Hứa Diễn, lúc ăn cơm, Hứa Diễn còn video call với Diệp Minh đang ở xa bên nước ngoài.
Diệp Gia Vinh thật lại rất ngoài ý muốn: "A Diễn, quan hệ giữa con với Minh Minh rất không tồi?"
Hứa Diễn gật đầu: "Đúng vậy ông nội, trước kia tụi con còn là bạn học cao trung nữa đó."
Diệp Gia Vinh cười gật đầu: "Đúng vậy, ông nhớ ra rồi."
Ăn xong bữa trưa ở nhà họ Diệp rồi, sau khi hơi nghỉ ngơi một hồi, Hứa Diễn tính toán về lại trường, mà cũng vừa lúc Diệp Kỳ Sâm phải về công ty, nên hai cha con tính toán đi chung với nhau.
Hứa Diễn xách theo balo đứng chờ Diệp Kỳ Sâm ngoài cửa, còn ngại anh chậm chạp: "Diệp Kỳ Sâm, ông có thể nhanh lên không? Chiều nay tôi còn có bài chuyên ngành nữa."
"Tới đây."
Diệp Gia Vinh đột nhiên đưa tay kéo con trai qua, hỏi: "Sao vậy hả? Con trai con vẫn là không chịu kêu con một tiếng?"
Diệp Kỳ Sâm nói: "Đang nỗ lực." Ít nhất thì, Hứa Diễn đã không còn bài xích anh như hồi trước nữa, đó cũng là một loại tiến bộ mà.
Ông cụ vỗ vỗ vai con trai cổ vũ: "Cố lên, con trai."
Diệp Kỳ Sâm: "......"
Hai cha con lên đường, Diệp Kỳ Sâm vừa lái xe vừa bật nhạc trong xe.
Hứa Diễn nói: "Lần trước ông nói là, nếu như tôi thi được bằng lái liền tặng tôi một chiếc xe, lời đó còn tính không?"
"Tính chứ." Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Con đi học trước đi đã."
Hứa Diễn cười hề hề, lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi: "Nhìn đi nè."
Diệp Kỳ Sâm ghé mắt liếc nhìn một cái, đuôi mày hơi nhướng lên: "Tiểu tử con, đi học khi nào vậy?"
"Báo danh hồi được nghỉ đông." Hứa Diễn cất bằng lái đi: "Tôi cũng không cần ông tặng tôi xe mới, chỉ cần cho tôi mượn cái xe này của ông chạy 2 ngày là được."
Diệp Kỳ Sâm gật đầu, quan tâm nói: "Chỉ một mình con, dám chạy lên phố sao?"
"Cũng không có gì mà không dám, lái nhiều thêm mấy lần không phải thuần thục à."
"Được rồi." Diệp Kỳ Sâm cười gật đầu.
Nhưng mà ngay sau đó, biểu cảm của anh bỗng chốc biến đổi, ngay cả Hứa Diễn ngồi bên cạnh anh cũng có thể cảm giác được: "Làm sao vậy?"
"Phanh lại không nhạy."
Hứa Diễn hít hà một hơi: "Sao lại thế này? Vừa nãy lúc ông mới vừa lái đi, không phải còn tốt lành sao?"
Diệp Kỳ Sâm ổn định tay lái, gật đầu nói: "Ừ." Rất hiển nhiên, phanh xe bị kẻ khác động tay động chân lúc đậu ở trong nhà.
Hứa Diễn khẩn trương túm lấy đai an toàn: "Vậy...... vậy bây giờ làm sao đây?"
"Đừng hoảng hốt, ngồi chắc vào." Diệp Kỳ Sâm trầm giọng nói: "Ba sẽ không để con xảy ra chuyện."
Hứa Diễn nắm tay: "Tôi...... tôi phải làm như thế nào?"
"Con điều chỉnh cho ghế dựa về phía sau đi, ghế phụ này có thể chỉnh cho nằm xuống."
Hứa Diễn dựa theo lời Diệp Kỳ Sâm nói, chậm rãi điều chỉnh cho ghế phụ tới mức cuối cùng, sau đó từng chút một mà để ghế dựa này được bằng phẳng ra.
Anh chàng nửa nằm trên ghế, nhìn về phía sườn mặt kiên nghị của Diệp Kỳ Sâm: "Ông thì làm sao bây giờ?"
Vừa mới dứt lời, lại nghe thấy đối diện có tiếng còi, có một chiếc xe đón mặt chạy tới đây.
"Cẩn thận!" Hứa Diễn kinh hô.
Con ngươi của Diệp Kỳ Sâm co rụt lại, anh nhanh chóng điều chỉnh tay lái, dựa vào thân núi mới miễn cưỡng giảm được tốc độ xe, xe mãnh liệt xóc nảy một hồi, tránh đi được cái xe đón mặt chạy tới kia, nhưng lại bởi vì không kịp chỉnh lại đúng hướng, nên đã trực tiếp vọt ra ngoài đường xe chạy, và bên kia con đường, là một rừng cây.
Xe trực tiếp vọt xuống từ trên sườn núi, cuối cùng hung hăng đâm vào một cây đại thụ, lật nghiêng xe lại.
Kính chắn gió đằng trước xe đã nát một mảnh, cả người Diệp Kỳ Sâm nằm bò trên tay lái, vẫn không nhúc nhích, cánh tay và sườn mặt đều là máu.
Hứa Diễn thì bởi vì nằm yên, lại có gối ôm che chở, nên chỉ là phần cánh tay bị thủy tinh quẹt bị thương một chút.
Trong thùng xe có mùi xăng rất nồng, Hứa Diễn cố hết sức cởi bỏ đai an toàn đã biến hình, mở cửa xe bò ra bên ngoài, anh chàng vòng sang bên cửa khoang điều khiển, muốn kéo Diệp Kỳ Sâm ra ngoài, nhưng mà cửa xe lại bị chặn.
"Diệp Kỳ Sâm ông tỉnh lại đi!"
Đầu xe đã bốc khói, mùi xăng nồng đến dọa người.
"Khụ khụ......" Diệp Kỳ Sâm hơi ho khan một chút, anh thống khổ mở to mắt.
"Ông tỉnh rồi!" Hứa Diễn đều đã sắp khóc rồi, anh chàng vô lực mà kéo cái áo bị máu nhuộm ướt đẫm của Diệp Kỳ Sâm: "Nhanh chóng ra ngoài đi, xe rỉ xăng dầu rồi."
Lúc này, Diệp Kỳ Sâm chỉ cảm thấy cả người đau như là tan thành từng mảnh vậy, anh thoáng giật giật ngón tay, nhưng mà chẳng dùng được chút sức lực nào.
"Cửa xe bên này không mở ra được, ông ra từ bên ghế phụ đi, mau lên!" Hứa Diễn cũng không rảnh lo cánh tay mình đang đau, lại vòng sang bên ghế phụ, chúi vào bên trong, muốn kéo Diệp Kỳ Sâm ra ngoài.
"Ông...... Đai an toàn của ông không gỡ ra được......"
Lúc này Hứa Diễn mới phản ứng lại được, khó trách sao mà kéo hoài lại không kéo ra được. Anh chàng sụt sịt, run rẩy duỗi tay ra muốn cởi bỏ đai an toàn, chỉ là đai an toàn bên này hình như đã bị đâm cho biến dạng rồi, căn bản là không gỡ được.
"Không gỡ được rồi, làm sao bây giờ?" Anh chàng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Xe bị rỉ xăng rồi, lưu lại nơi này thật sự là quá nguy hiểm, nên Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng nắm lấy tay anh chàng: "Đừng lo cho ba, con đi trước đi, đi gọi xe cứu thương tới đây."
"Không được." Hứa Diễn nghẹn ngào: "Tôi không thể ném ông ở lại đây một mình được."
Trước mắt Diệp Kỳ Sâm đang một mảnh huyết sắc, thật ra anh đã nhìn không rõ ràng lắm, chỉ là cảm thấy cậu thiếu niên bên cạnh phá lệ quật cường.
"Còn rề rà như vậy nữa, chúng ta đều phải chết." Diệp Kỳ Sâm thống khổ nói: "A Diễn, con đi trước đi."
"Tôi không đi." Anh chàng vừa dùng chỗ bị đâm hỏng bên rìa ô tô mài đai an toàn, vừa nói: "Chúng ta cùng nhau đi."
Có thể là ông trời cũng bị sự quật cường của Hứa Diễn làm cho cảm động, đai an toàn thế mà tự mình buông lỏng ra, Hứa Diễn mừng cực, nắm lấy cánh tay Diệp Kỳ Sâm thật chặt: "Mau, mau mau ra ngoài."
Diệp Kỳ Sâm rất phối hợp để cho chính mình dịch ra khỏi ghế điều khiển, cuối cùng là dưới sự nỗ lực của cả hai người, Hứa Diễn đã thành công kéo Diệp Kỳ Sâm ra khỏi xe.
Trên đùi Diệp Kỳ Sâm có một miệng vết thương rất sâu, Hứa Diễn đỡ anh, nói: "Đi thôi."
Hai cha con gian nan mà đi về phía trước, chiếc xe sau lưng lại lắc lư một chút, mắt thấy đã cọ xát ra tia lửa, đang xèo xèo bắn ra.
Diệp Kỳ Sâm kinh hãi: "Cẩn thận!" Như có một cỗ sức mạnh thình lình bùng lên, anh một tay ôm chầm lấy Hứa Diễn, sau đó cả hai người cùng nhau bổ nhào xuống dưới đất.
Đằng sau, bùm một tiếng, chỗ chiếc xe đậu đã nổ.
Một cổ sóng nhiệt sau khi phát sinh vụ nổ ập vào trước mặt, Diệp Kỳ Sâm bảo vệ Hứa Diễn cực chặt chẽ ở dưới người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]