🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thật ra thì Diệp Kỳ Sâm sớm đã thức tỉnh lại rồi, nhưng anh chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Yểu Yểu của anh xuất hiện trước mặt anh mỗi ngày, nhưng anh lại không thể gọi tên cô, bởi vì anh không khống chế được thân thể của mình.

Thân thể của anh bị anh đến từ tương lai kia chiếm cứ mất, còn không muốn trả lại cho anh.

Anh giống như là bị nhốt vào phòng tối vậy, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chính mình này vô sỉ mà làm nũng với Yểu Yểu, còn hưởng thụ Hứa Diễn đối tốt với anh ta!

"Đến tột cùng anh muốn làm cái gì?" Diệp Kỳ Sâm rống giận trong lòng, anh biết, người này nghe thấy được.

Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng bệnh chỉ có một mình Diệp Kỳ Sâm, lão Diệp khống chế được thân thể này lại không ngủ được, vẫn luôn mở to mắt, giấu chính mình trong bóng tối.

Anh ấy tựa hồ đã quen với hắc ám.

"Tôi muốn bắt đầu một lần nữa." Lão Diệp chậm rãi mở miệng.

"Anh muốn bắt đầu một lần nữa, thì có liên quan gì đến tôi?" Diệp Kỳ Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh trả thân thể của tôi lại cho tôi!"

"Tôi chính là cậu." Lão Diệp cười nhạo một tiếng: "Cần gì phải phân chia rõ ràng đến vậy chứ?"

Diệp Kỳ Sâm: "......" Anh trầm mặc, bởi từ ý nghĩa nào đó mà nói, lão Diệp này đúng thật chính là anh, nhưng mà đây cũng không phải là lý do để anh ta chiếm lấy thân thể của anh, không trả lại cho anh chứ?!

Diệp Kỳ Sâm ồm ồm hỏi: "Trong tương lai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới để anh biến thành như vầy?" Anh cũng thật sự bội phục mình của tương lai này, đã tới mấy đêm không ngủ rồi.

Lão Diệp sợ hãi, một khi anh ta ngủ rồi, khi lần nữa tỉnh lại, chính là Diệp Kỳ Sâm hiện tại.

Vậy nên lão Diệp tình nguyện vẫn luôn không ngủ, cứ cố thức đêm như vầy đây.

Dù sao thì...... lại không phải không chịu đựng được.

"Cậu muốn biết sao?" Ngữ khí của lão Diệp rất bình đạm.

"Đương nhiên muốn biết rồi." Diệp Kỳ Sâm nói: "Sao tôi sẽ để chính mình biến thành người như anh vậy? Hơn nữa, tôi thế mà lại còn chia tay với Yểu Yểu." Anh thật sự rất tò mò.

Lão Diệp lại không có mở miệng nữa, chỉ yên lặng mà nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mắt phát ngốc.

"Nếu như anh không muốn nói, vậy anh tốt xấu cũng nhắm mắt lại ngủ một giấc đi." Diệp Kỳ Sâm bắt đầu thấy đau lòng cho thân thể của mình, bởi vụ tai nạn xe này không có làm anh bị đâm cho ra sai lầm gì, nhưng bị lão Diệp thức đêm thế này, lại thức cho sắp ra bệnh rồi đây.

Đến tột cùng thì sao mà anh ta làm được vậy nhỉ? Cả đêm không ngủ luôn?

Lão Diệp trầm mặc, căn bản không để ý tới anh.

Diệp Kỳ Sâm bất đắc dĩ tỏ vẻ: "Được rồi, tôi đáp ứng anh, trừ phi anh chủ động đổi lại thân thể cho tôi, tôi sẽ không lại nhân lúc anh ngủ mà cưỡng chế tranh đoạt quyền khống chế thân thể nữa."

"Anh sẽ không đến nỗi ngay cả chính mình cũng không tin được nổi đó chứ?"

"Tôi cũng muốn ngủ, nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt lại, tôi sẽ liền nhớ đến hình ảnh ba mẹ chết thảm." Giọng lão Diệp khàn khàn mà nói: "Kẻ thù còn chưa có chết, tôi không thể ngủ."

Diệp Kỳ Sâm hít hà một hơi: "Anh...... Anh nói cái gì? Ba mẹ chết thảm?"

Lão Diệp cười nhạo nói: "Cậu xem đi, cậu còn chưa biết cái gì hết, vậy cậu phải đi đối mặt với những chuyện kế tiếp như thế nào đây?"

Diệp Kỳ Sâm: "......" Anh đã bị mấy câu lão Diệp nói đến mức có chút nóng nảy: "Anh có thể lựa chọn nói cho tôi biết chuyện kế tiếp, anh không có chịu nói cái gì hết, tôi đương nhiên sẽ không biết rồi!"

Lão Diệp lại lần nữa trầm mặc, và lúc này mặc kệ Diệp Kỳ Sâm kêu như thế nào đi nữa, anh ta cũng phảng phất như không nghe thấy vậy đó.

Thẳng đến khi Hứa Thư Yểu chất vấn, lão Diệp mới miễn cưỡng nói ra chuyện mà anh ta đã trải qua.

Diệp Kỳ Sâm thế mới biết được, thì ra vụ tai nạn giao thông do kẻ khác âm mưu này, trên tuyến thời gian của lão Diệp, người chết là mẹ của anh.

Sau khi Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn rời khỏi phòng bệnh, trong không gian to thế này, lại lần nữa chỉ dư lại hai người bọn họ.

Lúc này đây, Diệp Kỳ Sâm không có mở miệng dò hỏi, nhưng lão Diệp lại chủ động mở miệng: "Tôi đã lừa Yểu Yểu."

"Hả? Có ý gì?" Diệp Kỳ Sâm khó hiểu, không biết câu nào của anh ta đã lừa Yểu Yểu.

"Thật ra thì, ba không phải do bệnh tim mà chết." Lão Diệp cười ha hả, trong thanh âm lại mang theo hận ý cực nồng: "Là Lâm Tuân, là hắn ta hại chết ba!"

Diệp Kỳ Sâm hít hà một hơi: "Hắn ta? Vì sao chứ?"

"Cậu còn không biết nhỉ? Lâm Tuân không chỉ hại chết mỗi ba chúng ta, cái chết của anh cả năm đó, cũng có liên quan đến Lâm Tuân. Ha ha ha, nhà họ Diệp chúng ta, nhiều năm như vậy lại nuôi một con sài lang ăn người trong nhà!"

Hai người họ xài chung một thân thể, cho nên Diệp Kỳ Sâm có thể rõ ràng mà cảm giác được hận ý mãnh liệt trong lồng ngực mình, nó tràn ngập toàn bộ cảm quan của anh.

Anh kiểu gì cũng không thể nào nghĩ ra được, người hại chết cha mẹ của mình, thậm chí còn có cả anh cả, lại là anh trai của chị dâu.

"Vì sao?"

Diệp Kỳ Sâm chậm rãi mở miệng dò hỏi: "Đến tột cùng là vì sao? Chị dâu có biết chuyện này không?"

Đột nhiên, như là nghĩ tới cái gì đó, giọng Diệp Kỳ Sâm như phát run lên: "Chẳng lẽ, chính là vì tập toàn Diệp thị?" Cái anh có thể nghĩ đến, cũng chỉ có những cái này.

Anh biết, trước kia Diệp thị là do một mình anh cả xử lý, sau này khi anh cả qua đời, ba cố ý giao tập đoàn lại cho anh, chị dâu không vui.

Chẳng lẽ chính là vì mấy việc này?

"Đây chắc là một trong các nguyên nhân đi." Lão Diệp nặng nề mở miệng: "Tôi không biết người đàn bà kia có biết về cái chết của anh cả hay không, nhưng mà cái chết của ba, ả ta chắc chắn biết được."

Diệp Kỳ Sâm chỉ cảm thấy sau lưng tê dại, thậm chí không biết mình phải đối thoại với chính mình ở đây như thế nào nữa.

Hồi lâu sau, anh tìm về lại thanh âm của chính mình: "Vì sao Lâm Tuân lại muốn hại chết anh cả?"

"Bởi vì anh cả tra ra được bí mật của bệnh viện Bác Nhân." Giọng của lão Diệp dần dần châm chọc: "Vì che giấu bí mật này, bọn họ giết anh cả, ý đồ chôn giấu bí mật này vĩnh viễn. Ai ngờ được, sau này chuyện này lại bị tôi phát giác ra. Bọn họ còn muốn lặp lại trò cũ, giết tôi để diệt khẩu, kết quả là......"

Kết quả là Diệp phu nhân trời xui đất khiến ngồi lên chiếc xe bị động tay động chân kia, thay Diệp Kỳ Sâm chịu một kiếp này.

Những kẻ đó, đã phát rồ rồi.

"Bí mật của bệnh viện Bác Nhân?" Diệp Kỳ Sâm nghĩ đến sổ thu chi của bệnh viện Bác Nhân mà ba đã đưa cho anh xem trước đó, sau khi trở về anh chỉ xem sơ sơ một chút, còn chưa có kịp đọc kỹ hơn.

Bệnh viện Bác Nhân tuy rằng là dưới trướng Diệp thị, nhưng mà năm đó anh cả vì giúp đỡ anh trai của vợ, nên đã giao cho Lâm Tuân toàn quyền quản lý, chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn, tập đoàn Diệp thị sẽ không quản.

Diệp Kỳ Sâm cũng không ngờ tới, vụ tai nạn giao thông mình dính phải lúc này sẽ liên lụy ra nhiều thứ đến vậy.

"Vậy sau đó nữa thì sao? Sau khi ba đã xảy ra chuyện, anh làm sao mà phát hiện có chỗ không đúng?" Diệp Kỳ Sâm cố nén sự tức giận trong lòng, muốn làm rõ ràng hết thảy.

"Sau khi ba xảy ra chuyện, người đàn bà kia bắt đầu đứng ra tranh đoạt quyền sở hữu Diệp thị với tôi." Người đàn bà trong miệng lão Diệp chính là mẹ của Diệp Minh.

Trước kia, Diệp Gia Vinh cơ hồ là giao toàn bộ cổ quyền của tập đoàn Diệp thị cho trưởng tử Diệp Bác của ông, nhưng không ngờ được, Diệp Bác lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau đó, Diệp Minh và Lâm Như Nghi được thừa kế một bộ phận cổ quyền từ Diệp Bác.

Bởi vì trước kia Diệp Gia Vinh còn sống nên Lâm Như Nghi cũng không dám dùng cổ quyền trên danh nghĩa của mình để tranh đoạt cái gì, mà ông cụ cũng thấy chị ta đáng thương vì còn trẻ đã thủ tiết cho con trai của ông, nên không có động tới cổ phần trên danh nghĩa của Lâm Như Nghi.

Rồi sau khi ông cụ cũng đi rồi, Lâm Như Nghi cũng không có cố kỵ gì nữa.

"Tôi dần dần phát hiện có chỗ không đúng, sau đó kéo tơ lột kén ra, phát hiện được bí mật lớn hơn nữa sau lưng việc này." Giọng của lão Diệp có vẻ phá lệ mỏi mệt, tiếp tục khàn giọng nói: "Cuối cùng, vì bảo đảm an toàn cho Yểu Yểu, tôi không thể không đưa ra lời chia tay với cô ấy."

"Không phải trước đó anh còn nói với tôi rằng, Yểu Yểu là vợ của tôi sao?" Diệp Kỳ Sâm kinh ngạc trong chốc lát: "Như thế nào chính là chia tay?" Anh còn tưởng rằng, trong tương lai, bọn họ là đã kết hôn rồi mới có Hứa Diễn.

Lão Diệp cười khổ: "Tôi cũng muốn để cô ấy trở thành vợ của tôi......" Chỉ là tình hình ngay lúc đó quá mức hỗn loạn, ngay cả chính anh ấy cũng có lẽ là tự thân khó bảo toàn, thì sao mà anh ấy dám đi bảo đảm an toàn cho cô?

Lúc đó, anh ấy đã bị hãm sâu trong hắc ám, không quay đầu lại được. Anh ấy không thể để cô ở bên mình nữa, không thể để cô lâm vào trong vũng bùn được.

Diệp Kỳ Sâm cũng thấy rất khổ sở: "Chỉ là, anh có biết là khi đó cô ấy đã mang thai rồi không?"

"Tôi không biết......" Lão Diệp ảo não nói: "Lúc đó tôi đã không lo được quá nhiều, tôi chỉ muốn bắt được hung thủ đã hại chết ba mẹ, còn cả anh cả nữa, để báo thù cho bọn họ."

"Rốt cuộc hung thủ là ai?" Diệp Kỳ Sâm truy hỏi, vì trước đó lão Diệp đã nói ra Lâm Tuân, chẳng lẽ hung thủ còn có những người khác sao? Là đồng lõa của Lâm Tuân?

Lão Diệp lại không nói gì, nhưng lúc này Diệp Kỳ Sâm cũng không vội đi truy hỏi, anh không muốn bức bách lão Diệp.

Diệp phu nhân thường xuyên tới bệnh viện, Diệp Kỳ Sâm có thể cảm giác được, lão Diệp rất là cẩn thận. Mà ánh mắt lão Diệp nhìn Yểu Yểu, cũng là phá lệ quý trọng, phảng phất như chỉ cần nháy mắt, anh ta lại sẽ mất đi tất cả vậy.

Đột nhiên, Diệp Kỳ Sâm cảm thấy, mình lúc này vẫn là rất hạnh phúc, bởi ít nhất mẹ của anh không có xảy ra chuyện.

Nếu lần này người xảy ra chuyện vẫn là mẹ, có lẽ anh cũng sẽ trở nên giống với lão Diệp vậy. Anh sẽ mất đi ba mẹ, đến cuối cùng, còn sẽ mất đi Yểu Yểu và Hứa Diễn.

Đêm khuya, Diệp Kỳ Sâm tỉ mỉ mà lặp lại hồi tưởng những tin tức mà lão Diệp từng cung cấp cho anh, cuối cùng anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện mấu chốt.

"Tên hung thủ kia, có phải là Đàm Hoành Uy hay không?"

Nghe thấy cái tên đó, Diệp Kỳ Sâm rõ ràng cảm giác được thân thể mình như căng chặt thần kinh một trận, như là mở ra một cái chốt mở gì đó vậy, một cổ hận ý mãnh liệt tràn ngập tất cả cảm quan của anh.

Lão Diệp nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là hắn ta!"

Diệp Kỳ Sâm xâu chuỗi hết thảy những tin tức trong đầu mình, anh cũng bị hận ý trong lòng lôi kéo, cắn răng hỏi: "Có phải là có liên quan tới chuyện hợp tác cùng tập đoàn Phi Đằng không?"

Giữa nhà mình và tập đoàn Phi Đằng của Đàm Hoành Uy, sợi dây liên hệ duy nhất chính là quan hệ hợp tác, còn cái khác thì anh cũng không nghĩ ra là có mâu thuẫn gì. Nhưng nếu chỉ là như thế, thì vì sao lại tới nông nỗi muốn giết người diệt khẩu? Còn cái nữa là, năm đó, đến tột cùng là anh cả đã phát hiện được bí mật gì vậy? Hợp tác giữa bệnh viện Bác Nhân và tập đoàn Phi Đằng không phải cũng là do chính anh cả ký kết sao?

"Đàm Hoành Uy với Lâm Tuân cấu kết với nhau làm việc xấu, chúng âm thầm cấu kết làm ăn trái pháp luật." Lão Diệp lạnh lùng nói: "Có lẽ năm đó anh cả chính là đã điều tra được những cái đó, nên mới có thể bị bọn họ diệt khẩu."

"Là cái gì?"

"Đàm Hoành Uy lợi dụng khách sạn Phi Đằng dưới danh nghĩa tập đoàn của lão ta làm yểm hộ, cung cấp một nơi chốn nhanh và tiện cho một vài kẻ, trong đó có bao hàm những chuyện như là mang thai hộ phi pháp vân vân......"

Sau khi nghe xong, Diệp Kỳ Sâm khiếp sợ: "Tập đoàn Phi Đằng cũng là tập đoàn được đưa ra thị trường, như thế nào...... Chỉ là dù có là thế, vậy thì có liên quan gì đến bệnh viện Bác Nhân?"

"Lâm Tuân cấu kết với lão Đàm Hoành Uy, những cô gái mang thai kia, đều bị đưa đến bệnh viện Bác Nhân sinh sản."

Diệp Kỳ Sâm: "......"

Đàm Hoành Uy đã đem những việc mua bán này làm thành một dây chuyền sản nghiệp, mỗi năm đều được đến chỗ tốt từ những việc này, làm cái này còn kiếm được nhiều hơn khi ông ta kinh doanh công ty bình thường.

Nhưng, đây dù sao cũng là mua bán trái pháp luật, cho nên khi Diệp Bác phát hiện chuyện này trong lúc vô ý, anh ấy đã bị Đàm Hoành Uy và Lâm Tuân diệt khẩu.

Hai kẻ kia cho rằng giết Diệp Bác rồi, chuyện kinh doanh phi pháp của chúng có thể tiếp tục tiến hành tiếp, lại không ngờ tới là vẫn sẽ bị lão Diệp phát hiện manh mối.

Vì sợ vụ việc bị bại lộ, bọn hắn không thể không lần nữa bí quá hóa liều, xuống tay với Diệp Kỳ Sâm, rồi cuối cùng dẫn tới Diệp Kỳ Sâm cửa nát nhà tan.

Diệp Gia Vinh bởi vì vợ chết, nên bị bệnh vào bệnh viện Bác nhân ở, rồi trong lúc vô ý đã biết chân tướng vụ việc.

Sau đó nữa, trong lúc Diệp Kỳ Sâm tìm kiếm chân tướng cái chết của ba mẹ mình, anh ấy phát hiện bí mật sau lưng chuyện này, chỉ là đám người Đàm Hoành Uy kia xử lý không chút sơ hở nào, nên không có được chút chứng cứ nào.

Lúc ấy Đàm Hoành Uy cũng phát hiện mối uy hiếp, cho nên vẫn luôn đang tranh đấu gay gắt với Diệp Kỳ Sâm, Diệp Kỳ Sâm cơ hồ là bồi hết tất cả mọi thứ của nhà họ Diệp.

Vì báo thù cho ba mẹ, Diệp Kỳ Sâm không chờ được cái gọi là chính nghĩa và pháp luật, nên anh cố ý ép Hứa Thư Yểu rời khỏi mình, cuối cùng lựa chọn đồng quy vu tận với Đàm Hoành Uy.

Nghe lão Diệp từ từ kể lại, trong khoảng thời gian khá lâu cũng không làm Diệp Kỳ Sâm bình tĩnh được. Anh nghĩ rằng, lúc ấy, anh ấy rốt cuộc đã bị ép đến cỡ nào, mà cuối cùng mới phải nghĩ đến chuyện dùng cách đó để báo thù cho ba mẹ và anh trai.

"Cho nên...... Anh trong tương lai đã chết rồi sao?" Diệp Kỳ Sâm ách giọng hỏi.

Lão Diệp mê mang, anh ấy nhìn sự hắc ám trước mắt: "Tôi không biết, hẳn là đã chết rồi đi."

Khoảnh khắc khi anh ấy đồng quy vu tận với Đàm Hoành Uy đó, đột nhiên rất hối hận, bởi mình thế mà bởi vì một kẻ như thế mà bồi vào cả đời. Anh ấy nghĩ, nếu hết thảy đều có thể bắt đầu lại từ đầu, vậy thì thật tốt biết bao.

Chỉ là cái chờ đợi anh ấy, chỉ có hắc ám vô cùng vô tận, còn có cả hồi ức làm anh ấy hít thở không thông.

Anh ấy không biết mình đã ở trong bóng đêm bao lâu nữa, sau đó có một ngày, anh ấy đột nhiên phát hiện mình có thể nhìn thấy. Anh ấy thấy được, cháu trai của mình, đang thổ lộ với Yểu Yểu của anh ấy.

Đó là lần đầu tiên lão Diệp xuất hiện trong thân thể của Diệp Kỳ Sâm.

Anh ấy khi đó, giống như là Diệp Kỳ Sâm lúc này vậy, chỉ có thể nhìn thấy và cảm nhận được, lại không thể khống chế thân thể này.

Anh ấy thấy được hướng phát triển hoàn toàn khác với trong trí nhớ của mình, anh ấy nghĩ rằng, nguyện vọng trước lúc lâm chung của mình được thực hiện rồi, hết thảy đều bắt đầu một lần nữa rồi.

Sau đó, khi Diệp Kỳ Sâm ngủ rồi ấy, lão Diệp kinh ngạc phát hiện ra mình có thể khống chế thân thể này, anh ấy gấp không chờ nổi mà đi tìm Hứa Thư Yểu, anh ấy chỉ muốn ôm lấy cô gái trước mắt này thật chặt.

Anh ấy đã trầm luân trong bóng đêm lâu lắm rồi, thật sự rất nhớ cô.

Chỉ là anh ấy cũng không thể nào khống chế thân thể này thời gian dài, giống như là có thứ gì đó đang kéo anh vào trong bóng đêm vô tận trước đó vậy, cho nên anh ấy mới có thể xuất hiện đứt quãng như thế.

Mãi cho đến lúc này đây, Diệp Kỳ Sâm xảy ra tai nạn giao thông, lâm vào hôn mê, anh ấy không biết vì sao lại có thể xuất hiện, hơn nữa còn khống chế thân thể này.

Anh ấy được trọng sinh sao?

Anh ấy có thể lưu lại, để một lần nữa bảo vệ người nhà và người yêu của mình sao?

Diệp Kỳ Sâm thấy khổ sở vì mình trong tương lai, chỉ là anh cũng rõ ràng mà biết được, mình và lão Diệp đã là hai người có sự từng trải bất đồng.

Diệp Kỳ Sâm chưa từng trải qua những chuyện mà lão Diệp phải chịu, cho nên anh không thể lý giải vì sao cuối cùng lão Diệp phải buông tay Yểu Yểu.

Anh đau lòng lão Diệp, nhưng cũng không đại biểu cho anh muốn nhường cuộc sống của mình cho lão Diệp.

"Liệu anh có nghĩ tới rằng, anh sẽ xuất hiện, chỉ là bởi vì chấp niệm của anh hay không?" Diệp Kỳ Sâm ý đồ giảng đạo lý với lão Diệp: "Yểu Yểu của hiện tại, đã sớm không phải Yểu Yểu mà anh nhận biết đó, người cô ấy thích cũng không phải anh."

"Không phải chúng ta là cùng một người sao?" Lão Diệp hỏi lại: "Ba mẹ của chúng ta cùng là một người, người yêu cũng là người đó."

"Nhưng anh là anh, tôi là tôi." Diệp Kỳ Sâm nói: "Tôi và Yểu Yểu quen biết nhau là bởi vì Hứa Diễn, đứa con trai vốn không nên xuất hiện ở chỗ này."

Lão Diệp trầm mặc.

"Hứa Diễn nói, là Yểu Yểu một mình nuôi nấng nó trưởng thành, 18 năm." Diệp Kỳ Sâm khổ sở nói: "Anh và Yểu Yểu từng ở bên nhau rồi, lúc anh chia tay cô ấy, anh chưa từng nghĩ tới cô ấy sẽ mang thai sao?"

"Lúc tôi vừa mới biết được Hứa Diễn là con trai của tôi đó, nó cực kỳ hận tôi, nó còn nói với tôi rằng, sở dĩ nó sẽ xuất hiện ở chỗ này, đó là vì ngăn cản nó sinh ra. Anh xem đứa nhỏ này...... nó ngốc cỡ nào nha."

Hơi thở lão Diệp hơi hơi gấp, Diệp Kỳ Sâm tiếp tục nói: "Yểu Yểu mà anh muốn vãn hồi kia, không phải Hứa Thư Yểu của hiện tại này, mà là Hứa Thư Yểu đã từng bị anh thương tổn, nhưng vẫn vì anh sinh hạ Hứa Diễn kia."

"Chỉ là tôi......" Lão Diệp ách giọng mở miệng nói: "Tôi tìm rất lâu cũng không thấy được cô ấy nha."

Giọng anh ấy thống khổ đến vậy: "Tôi tìm đã tìm rất lâu rất lâu rồi, tôi không tìm thấy......"

"Chúng ta đánh cuộc đi." Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng nói: "Anh nói những gì anh đã phải chịu đựng cho Yểu Yểu, nếu cô ấy có thể đón nhận anh, vậy thì anh cứ vĩnh viễn dùng thân thể của tôi, tiếp tục sống sót. Nếu người Yểu Yểu yêu là tôi, vậy anh liền trả lại thân thể cho tôi được không?"

Lão Diệp trầm mặc.

"Chính anh cũng nói rồi, anh và tôi vốn dĩ chính là cùng một người." Diệp Kỳ Sâm nói: "Chúng ta hãy giao hết thảy cho Yểu Yểu lựa chọn, có được không?"

Lão Diệp không nói gì nữa, nhưng mà Diệp Kỳ Sâm biết, anh ấy đã cam chịu lời mình nói. Trên thực tế, không có ai có thể càng hiểu biết chính mình hơn chính mình.

Diệp Kỳ Sâm tin tưởng, dù cho chính mình của tương lai này đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh vẫn cứ là anh.

Ngoài ý muốn chính là, sau buổi nói chuyện với nhau lúc này giữa bọn họ, tối đến, lão Diệp thế mà ngủ rồi.

Lão Diệp ngủ không lâu lắm.

Diệp Kỳ Sâm tuân thủ hứa hẹn, không có thừa dịp lão Diệp ngủ mà tranh đoạt quyền khống chế thân thể.

Mà khi Hứa Thư Yểu nói với lão Diệp rằng, người mà cô hy vọng nhìn thấy là Diệp Kỳ Sâm hiện tại, lão Diệp liền suy nghĩ cẩn thận.

Hứa Thư Yểu trước mắt, thật sự không phải Hứa Thư Yểu mà anh ấy muốn tìm kia. Giống như Diệp Kỳ Sâm đã nói vậy, những chuyện mà hai người họ trải qua, vốn là không giống nhau.

Anh ấy nói: "Cậu thắng rồi, tôi trả cô ấy lại cho cậu."

Hứa Thư Yểu ngơ ngẩn mà nhìn lão Diệp trước mắt đây trở nên rất suy sút, rất tuyệt vọng đây, cô đột nhiên thấy rất đau lòng cho anh. Một mình anh ấy đã thừa nhận quá nhiều thứ rồi, cho nên mới sẽ biến thành như bây giờ.

Cô chậm rãi đưa tay ra, ôm lấy người đàn ông trước mắt này, an ủi nói: "Em tin tưởng rằng, em của tương lai kia sở dĩ nguyện ý sinh hạ Hứa Diễn, đó là bởi vì cô ấy còn yêu anh. Cho dù có một mình nuôi lớn Hứa Diễn, đối với cô ấy mà nói, đó cũng chưa bao giờ là gánh nặng, thằng bé là cảm tình giữa anh và cô ấy được kéo dài."

Lão Diệp rũ mắt, hốc mắt hãm sâu, trong mắt lại từng chút một nhiều thêm vài phần ánh sáng, anh ấy ách giọng hỏi: "Là như thế thật sao?"

Hứa Thư Yểu gật đầu thật mạnh: "Là như thế đó." Bởi vì, không có ai sẽ càng thêm hiểu biết chính mình bằng bản thân mình.

Anh ấy đột nhiên thấp giọng cười, rõ ràng vẫn là tang thương đến vậy, nhưng lại nhiều thêm vài phần tiêu tan: "Cảm ơn em, Yểu Yểu."

Sau đó, lão Diệp nói anh ấy mệt mỏi, muốn đi ngủ.

Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng cười cười, đỡ anh ấy đi vào trong phòng ngủ, để anh ấy nằm xuống giường.

Lão Diệp nhìn cô, đột nhiên duỗi tay ra vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, thật cẩn thận mà hỏi: "Có thể để cho anh ôm em ngủ chứ?"

Lần ngủ này của anh, sau khi tỉnh lại lần nữa không biết sẽ ở nơi nào đây.

Liệu có thể vẫn là trong bóng tối vô biên vô tận kia hay không? Là nơi cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không sờ được, chỉ có một mảnh tuyệt vọng.

Lại hoặc là anh ấy sẽ bị nhốt trong thân thể này, chỉ có thể nhìn Hứa Thư Yểu, còn có đứa con trai đến từ tương lai của bọn họ.

Hứa Thư Yểu nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được."

Cô chủ động cởi áo khoác ra, nằm ở bên cạnh anh, rồi sau đó cô giơ tay lên, nhẹ nhàng mà nắm lấy bàn tay to của anh, dùng giọng nói rất mềm nhẹ của mình mà trấn an anh: "Anh ngủ đi, em trông anh ngủ."

Lão Diệp cười cười, chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Yểu Yểu à, chờ khi Hứa Diễn trở về, em thay anh nói với thằng bé rằng, anh thật sự không phải cố ý không cần nó."

Hứa Thư Yểu nghẹn ngào gật đầu, từng hàng lệ vẫn luôn tuôn rơi, gật đầu nói: "Được, em nhất định sẽ nói cho nó."

Khi Hứa Diễn trở về, anh chàng liền thấy ba mẹ mình đã ôm nhau ngủ rồi.

Nhẹ nhàng mà thả đồ ăn trong tay mình xuống, anh chàng cảm thấy mình không nên quấy rầy bọn họ ngay lúc này.

Anh chàng ngồi xổm bên mép giường nhìn chằm chằm Diệp Kỳ Sâm rất lâu, đột nhiên cảm thấy, người đàn ông bị mình hận 18 năm này, cực kỳ đáng thương.

Hứa Diễn nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn cái giường lớn rộng 2 mét này, anh chàng rón ra rón rén mà đi tới bên sườn bên kia giường, nhẹ nhàng nằm lên.

Thật ra thì, nguyện vọng sinh nhật trước ba tuổi của anh chàng, là có thể cùng nhau ngủ với ba mẹ của mình. Ba ba nằm bên trái, ma ma nằm ở bên phải, anh chàng thì được bảo vệ ở chính giữa.

Hiện tại, nguyện vọng này cũng coi như là được thực hiện rồi vậy.

Ừm, cùng nhau ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh lại, hết thảy đều sẽ trở nên càng tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.