Sau khi Hứa Thư Yểu về lại ký túc xá, cô nghe theo lời dặn của Diệp Kỳ Sâm mà tự mua rễ Bản Lam cho chính mình, pha mấy gói uống một phen, để phòng ngừa mình bị cảm mạo.
Còn về chuyện dẫn Hứa Diễn đi gặp bà nội của anh chàng, Diệp Kỳ Sâm tính toán chờ khi anh khỏi cảm mạo rồi thì lại đi tìm Hứa Diễn nói một chút.
Trong ký túc xá, hoa mà hai cha con bọn họ mua tặng đều đã dần dần khô héo, Hứa Thư Yểu tuy có chút đau lòng nhưng cũng không thể không ném hoa vào thùng rác.
Uống rễ Bản Lam mấy ngày, Hứa Thư Yểu sức khỏe hết thảy như thường, cũng không có bị lây cảm từ Diệp Kỳ Sâm.
Trong ký túc xá, La Tương thừa dịp mọi người đều không có mặt mà lần nữa tìm đến Thư Như Huyên.
Cô ấy hỏi: "Lần trước cậu nói đến người có thể cho tôi vay tiền, ở đâu vậy?"
Thư Như Huyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn La Tương một cái, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ? Phải biết rằng, cho vay học đường cũng không có dễ trả lại vậy đâu."
La Tương mím môi, gật đầu nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi."
Thư Như Huyên cười cười: "Vậy được rồi, chiều nay, cậu có tiết học không? Nếu mà trống tiết thì tôi dẫn cậu đi."
"Được."
Sau giờ ngọ, Thư Như Huyên dẫn theo La Tương ra khỏi trường đại học, hai người bọn họ gặp mặt nhau trong một tiệm ăn có hơi mất vệ sinh bên ngoài trường, Thư Như Huyên gọi người kia là chị Triệu.
Chị Triệu kia cỡ chừng ba mươi mấy tuổi ấy, tóc chải chuốt buộc chắc sau đầu, lúc cười lên thì lộ ra hàm răng vàng khè. Chẳng qua, thái độ của chị ta khi gặp La Tương còn khá tốt, còn gọi một ly trà nóng cho La Tương và Thư Như Huyên ở cái tiệm ăn này.
"Cô bé, thật sự nghĩ kỹ rồi đúng không?" Chị Triệu kia cười tủm tỉm nhìn La Tương.
La Tương khẩn trương mà cầm cái ly trong tay, cô ấy cắn môi, do dự mãi thôi, gật đầu nói: "Em nghĩ kỹ rồi, em...... em chỉ mượn 4 tháng."
Chị Triệu gật đầu: "Được rồi, nếu em đã quyết định, vậy mang theo chứng minh thư đi với chị đi."
La Tương theo phản xạ nhìn về phía Thư Như Huyên, Thư Như Huyên chỉ nói: "Đừng có nhìn tôi, tự cậu suy xét đi."
"Được." La Tương ra sức gật đầu: "Vậy hiện tại em mượn, khi nào có thể lấy được tiền?"
Chị Triệu cũng sảng khoái: "Chỗ bọn chị thủ tục nhanh lắm, em sảng khoái, vậy tụi chị cũng sảng khoái."
La Tương do do dự dự mà đứng dậy, chuẩn bị đi với chị Triệu, nhưng cô ấy vẫn là có chút không yên tâm: "Như Huyên, cậu không đi chung với tôi sao?"
Thư Như Huyên nhìn thoáng qua chị Triệu, lại nhìn bộ dáng sợ hãi của La Tương, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Được thôi, vậy thì tôi đi với cậu một chuyến vậy."
Chị Triệu gật đầu: "Đi thôi."
Ba người bọn họ ra cửa, đi tới trạm xe bus công cộng xếp hàng, chị Triệu nói: "Công ty tụi chị cách trường của mấy đứa có hơi xa, có lẽ phải đổi chuyến xe nữa, có tiền lẻ không?"
Lên xe bus, lại chuyển hai chuyến xe, cuối cùng tới được cái công ty mà chị Triệu nói. Thiệt ra cũng chỉ là một gian văn phòng của một office building mà thôi.
Chị Triệu ngồi vào một cái ghế làm việc, lục ngăn kéo lấy ra một tờ giấy: "Nào, em điền thông tin cơ bản về chính mình vào đây chút đi."
La Tương nhận lấy tờ giấy chị Triệu đưa qua, ngồi vào chiếc sofa ở bên cạnh, nghiêm túc mà điền thông tin cơ bản.
Bên kia, chị Triệu đưa cho Thư Như Huyên một điếu thuốc, Thư Như Huyên dùng đầu ngón tay kẹp thuốc lá, dùng bật lửa của chị Triệu châm thuốc, rít một hơi, sau đó chậm rãi nhả ra từng vòng sương mù.
Chỉ chốc lát sau, cả gian văn phòng đều tràn ngập mùi thuốc lá.
La Tương kinh ngạc nhìn thoáng qua Thư Như Huyên đang hút thuốc.
Điền hợp đồng xong xuôi rồi, La Tương nhỏ giọng kêu lên: "Chị Triệu, em điền xong rồi."
Chị Triệu nhìn thoáng qua hợp đồng, lại lấy ra một tờ giấy khác trong ngăn kéo rồi nói: "Đây là hiệp nghị bảo mật, em ký tên trên này là có thể nhận tiền."
La Tương không nghĩ tới cái thủ tục vay tiền này lại nhẹ nhàng đến vậy, cô ấy còn muốn đọc nội dung trên cái hiệp nghị bảo mật này cho cẩn thận một chút, chị Triệu lại thúc giục nói: "Đều đã đến cái bước này rồi, em còn do dự cái gì chứ? Còn tưởng là em rất sảng khoái đó."
"Em ký liền đây." La Tương vội vàng nói, rồi vội vàng mà ký xuống tên mình trên hiệp nghị bảo mật.
Chị Triệu cười gật đầu: "Quả nhiên là người sảng khoái, em lại đây với chị đi."
Chị Triệu dẫn theo La Tương đi sang một căn phòng có hơi tối ở bên cạnh, chị ta bật đèn cái tách, trong phòng chỉ có chút tạp vật, còn lại là gì cũng không có.
"Chị Triệu, đây là......" La Tương có chút không rõ nguyên do.
Chị Triệu nói: "Đợi lát nữa chụp ảnh cho em, em cởi quần áo ra trước đi."
"Chụp, chụp hình?" La Tương nháy mắt cảnh giác lên: "Vì sao chụp hình mà phải cởi quần áo?"
Chị Triệu thấy buồn cười mà nhìn La Tương: "Ôi em hỏi vấn đề này thiệt đúng là nực cười, em nói vì sao đi?"
La Tương quay đầu muốn đi, nhìn Thư Như Huyên ngồi ở bên ngoài, cô ấy chất vấn: "Ý chị ấy rốt cuộc là sao?"
Chị Triệu tựa hồ cũng không sốt ruột, chỉ nói: "Cô bé à, em cũng quá ngây thơ rồi ha? Em vừa bước tới là muốn mượn tụi chị tới tận 30.000 tệ, mà một thứ để bảo đảm cũng chả có, vậy sao công ty tụi chị có thể sẽ cho em mượn chớ? Trừ phi, công ty bọn chị có ảnh chụp của em nơi tay, vậy bọn chị mới yên tâm được, không phải sao?"
La Tương giận đến môi phát run, cô ấy hỏi Thư Như Huyên: "Cậu có biết cái quy định này không?"
Thư Như Huyên nhẹ nhàng nhả ra một hơi thuốc lá: "Thì mượn tiền còn không phải là chuyện như thế à? Bằng không ai biết được cậu có trả nổi hay không chứ? Nếu mà cậu không thể tiếp nhận được chuyện bị chụp hình khỏa thân, có thể không mượn."
Chị Triệu một lần nữa ngồi xuống, cười gật gật đầu: "Đúng đó, chị cũng sẽ không cưỡng ép em, nếu mà em không muốn mượn, cứ trực tiếp chạy lấy người là được thôi."
La Tương nắm chặt túi xách của chính mình: "Tôi không mượn." Cô ấy muốn rời khỏi chỗ này, và thật sự cũng không ai cản cô ấy.
Chị Triệu tựa hồ là chẳng nóng nảy chút nào, rốt cuộc còn cả đống sinh viên vay nợ bằng ảnh nude ở chỗ chị ta đây, mấy cô gái như La Tương ấy à, chị ta thấy quá là nhiều rồi. Có rất nhiều người là bị vật chất ngoại tại mê hoặc, quá mức theo đuổi hàng hiệu, cuối cùng không có tiền, tới mượn tiền, ví dụ như Thư Như Huyên đây. Có người thì lại như La Tương, bị sinh hoạt bức bách, không thể không tới mượn tiền.
Mới lúc đầu mấy cô kia đều cự tuyệt, nhưng mà sau đó, đều sẽ lại qua bên này tìm chị ta.
Rốt cuộc thì, tiền thật sự là thứ tốt mà.
——
Hứa Diễn bị Diệp Kỳ Sâm hẹn riêng ra một mình, Hứa Diễn không tình nguyện mà ngồi trong quán cà phê, gọi một ly đắt nhất.
"Không có việc gì đi xum xoe, không phải gian cũng là trộm." Hứa Diễn uống một hớp cà phê, biểu đạt sự hoài nghi của mình với Diệp Kỳ Sâm, chỉ là... cà phê uống vào miệng rồi, biểu cảm của anh lập tức cứng lại. Cà phê đắt nhất này, cũng quá là đắng đi!
Nhìn biểu cảm của Hứa Diễn, Diệp Kỳ Sâm biết ngay anh chàng uống không quen cà phê đắng.
"Cà phê ngon đều đắng, vì sao con không thêm viên đường chứ?" Nói rồi, anh gắp một viên đường cho vào ly của chính mình.
Hứa Diễn cố gắng nuốt xuống ngụm cà phê trong miệng mình, khó chịu cực kỳ. Diệp Kỳ Sâm đẩy ly cà phê đã thêm đường của mình sang cho con trai: "Nào, nếm thử cái này đi."
"Không cần, ông tìm tôi có chuyện gì, nói đi."
Đối mặt với thái độ như thế này của anh chàng, Diệp Kỳ Sâm cũng không buồn bực, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Con có muốn đi gặp bà nội con không?"
Hứa Diễn: "......"
"Trước đó tôi gặp rồi." Hứa Diễn nói.
"Ý ba là nói, lấy thân phận cháu nội đi gặp bà ấy." Diệp Kỳ Sâm nói: "Con cũng biết đó, bà nội của con vẫn luôn muốn bế cháu nội, vừa lúc con ở đây luôn, không bằng để cho bà ấy xem thử đi."
Biểu cảm Hứa Diễn quái dị.
Trước kia anh chàng chỉ có một mình mẹ, như thế nào khi trở lại lúc mình còn chưa sinh ra lại đột nhiên nhiều thêm thật nhiều thân nhân nhỉ?
Ông ngoại đã gặp được này, cha cặn bã cũng đã gặp, giờ đến phiên ông bà nội sao?
Hứa Diễn ho nhẹ một tiếng, bưng thái độ hỏi: "Tôi đi gặp bà ấy, có chỗ tốt gì? Không có chỗ tốt tôi không đi."
Diệp Kỳ Sâm nhướng mày: "Chỗ tốt?" Anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại khái, có lẽ, lúc ăn tết con có thể thu được gấp đôi bao lì xì."
Hứa Diễn vỗ bàn: "Đi, bà nội tôi ở đâu, bây giờ chúng ta đi gặp bà ấy đi."
Diệp Kỳ Sâm: "......" Con như này cũng quá không rụt rè đi!
Hứa Diễn đã phối hợp đến vậy, Diệp Kỳ Sâm cũng không hàm hồ, anh sắp xếp thời gian và địa điểm. Lúc đưa Hứa Diễn về lại trường học, anh nói cho anh chàng: "Vậy thì trưa ngày mai ba lại đây đón con, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
Trở về lại ký túc xá, Hứa Diễn lục ngăn tủ tìm ra quần áo mới trước đó mua mà chưa kịp mặc, sướng rơn mà thay vào, còn đứng trước gương xí xọn một chút.
Quan Tuyền đi ngang qua, thấy anh chàng như thế thì tò mò hỏi: "Diễn ca, cậu yêu đương à?" Ăn mặc hoa hòe lộng lẫy đến vậy.
Hứa Diễn hừ một tiếng: "Cậu không hiểu."
"Mình đúng là không hiểu." Quan Tuyền nói thầm một câu: "Tối thế này rồi mà mặc thành như vầy, tí nữa ngủ cậu không cởi sao?"
Tới trưa ngày hôm sau, Diệp Kỳ Sâm lái xe chờ ở cổng trường, Hứa Diễn biểu hiện như chẳng chút để ý mà đi tới, anh chàng buồn bực hỏi: "Mẹ tôi đâu? Bà ấy không đi sao?"
"Hôm nay là giới thiệu con cho mẹ của ba, lần sau ba sẽ dẫn riêng Yểu Yểu đi." Diệp Kỳ Sâm nói: "Lên xe."
Hứa Diễn đưa tay kéo cửa x era, ngồi trên ghế phụ.
Diệp Kỳ Sâm nhìn thoáng qua mái tóc của anh chàng, nhướng mày nói: "Kiểu tóc này chải không tồi."
Hứa Diễn: "Đó là đương nhiên."
Diệp Kỳ Sâm cười cười, khởi động xe.
Hứa Diễn tò mò nhìn xe của Diệp Kỳ Sâm, Porsche ở năm 2030 tuy rằng không quá hiếm lạ, nhưng vẫn là thành viên của tộc siêu xe. Hiện tại nhìn Porsche năm 2008, cứ cảm giác hình như càng khốc hơn chút ấy.
"Thích xe à?" Diệp Kỳ Sâm thấy được ánh sáng trong mắt anh chàng.
Hứa Diễn thu hồi ánh mắt: "Không thích."
Diệp Kỳ Sâm: "Nếu thích, con đi thi cái bằng lái đi, ba tặng con một chiếc."
Hứa Diễn kinh hỉ: "Thật hả?!" Nói xong thì phát hiện hình như mình phản ứng có hơi quá, anh chàng thấp giọng khụ một tiếng, lại ngồi yên, cười nhạo nói: "Tôi mới không hiếm lạ."
"Nhãn hiệu, giá cả mặc con chọn." Diệp Kỳ Sâm tiếp tục tăng giá cả.
Hứa Diễn từ bỏ chống cự: "Đây chính là ông nói đó, ngày mai tôi đi tìm trường dạy lái xe liền!"
Diệp Kỳ Sâm cười gật đầu: "Ừ."
Diệp phu nhân ngồi xuồng trong phòng đặt riêng của nhà hàng, người phục vụ dâng trà cho bà: "Phu nhân, xin hỏi hiện tại ngài có muốn gọi món không?"
"Không cần, cậu đi làm việc trước đi."
"Dạ."
Sau khi người phục vụ rời đi rồi, Diệp phu nhân nhìn nhìn thời gian, lại bắt đầu sốt ruột.
Sao con trai bà còn chưa tới nữa vậy?!
Ngay lúc mà bà sắp không chờ nổi nữa, đang tính gọi điện thoại thúc giục Diệp Kỳ Sâm ấy, Diệp Kỳ Sâm cuối cùng đã tới.
"Sao mà bây giờ con mới đến vậy?" Diệp phu nhân vốn tưởng rằng anh sẽ bế một đứa bé vào, kết quả anh lại là đi vào tay không, lập tức không vui: "Cháu nội mẹ đâu?"
Diệp Kỳ Sâm tránh ra, Hứa Diễn đứng sau lưng anh đã lộ ra.
Diệp phu nhân nhìn về phía Hứa Diễn, còn chưa có mở miệng nói gì, Hứa Diễn cũng đã cung cung kính kính cúi chào, miệng rất ngọt mà gọi một tiếng: "Chào bà nội."
Diệp phu nhân: "......" Nụ cười tươi trên mặt bà đều cứng lại rồi.
Bà trừng Diệp Kỳ Sâm: "Đây là cháu nội mẹ?"
Diệp Kỳ Sâm ngồi xuống đối diện Diệp phu nhân, rồi sau đó ra hiệu ý bảo Hứa Diễn cũng tới đây ngồi. Anh gật đầu nói với mẹ: "Chính như mẹ chứng kiến, Hứa Diễn chính là cháu nội của mẹ, con trai của con."
"Con trai à, có phải con cảm thấy mẹ của con già rồi hồ đồ không?" Diệp phu nhân có chút tức giận, dù cho muốn gạt bà, ít nhất cũng bế một đứa bé lại đi chứ, chứ tìm một đứa nhỏ to tướng như này tới nói là cháu nội của bà, ai sẽ tin hả?
"Mẹ, trước đó không phải con đã biểu mẹ xem phim [Chiếc điện thoại thần kỳ] rồi sao?" Diệp Kỳ Sâm nhắc nhở: "Mẹ xem hết bộ phim truyền hình đó chưa?"
"Còn chưa, mới xem có một nửa." Diệp phu nhân nói: "Bộ phim đó thì có liên quan gì đến chuyện này chứ?"
"Bộ phim truyền hình đó kể về cái gì, mẹ kiểu gì cũng nên biết chứ?" Diệp Kỳ Sâm dẫn đường mẹ mình từng bước một, nhằm báo chân tướng cho bà. Chứ bằng không mà trực tiếp nói cho bà, có khả năng bà sẽ không tiếp thu được.
"Biết chứ, còn không phải là kể về, có một chiếc di động đến từ tương lai, thông qua đường hầm thời không, về lại năm 2006 sao?" Diệp phu nhân nghĩ nghĩ, xác nhận bộ phim truyền hình đó đúng thật là kể về nội dung này.
"Đứa cháu nội trước mắt mẹ đây, cũng giống như cái di động kia ấy, thông qua đường hầm thời không, từ tương lai đi đến năm 2008 của chúng ta."
Diệp phu nhân: "...... Đợi chút đã, con để mẹ tự chải vuốt lại chút đã."
Hứa Diễn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Kỳ Sâm sẽ dùng phương thức như thế mà kể lại lai lịch của mình cho bà nội, diệu nha. Vậy thì tới hôm nay, chắc sẽ thật sự bớt không ít chuyện.
Diệp phu nhân vẫn là cảm thấy rất kỳ quái: "Phim truyền hình không phải đều là diễn sao? Thật sự có chuyện xuyên không thế à?"
Diệp Kỳ Sâm lừa dối nói: "Đều nói nghệ thuật đều bắt nguồn từ trong cuộc sống, không chừng thật sự là đạo diễn gặp được chuyện thật người thật ngoài đời thì sao?"
Diệp phu nhân quay đầu lại nhìn chằm chằm Hứa Diễn, Hứa Diễn tất cung tất kính mà ngồi yên.
Trước kia khi Diệp phu nhân nhìn Hứa Diễn ấy, đấy thuần túy là thưởng thức con nhà người ta thôi, chỉ là hiện tại nhìn lại, cảm giác kia không thể hiểu được lại không giống nhau. Chắc có thể là tác dụng tâm lý đi, bà nhìn Hứa Diễn là cứ cảm thấy thân thiết. Lại nhìn kỹ, đôi mắt của đứa nhỏ này giống con trai bà như đúc nè, cái mũi hình như cũng rất giống.
Chỉ là, lai lịch của đứa cháu nội này hơi bị ba xạo quá, bà thật sự có hơi khó tiếp thu.
Diệp phu nhân cười hỏi: "Đứa bé ngoan, con thành thật nói cho bác, có phải con với nó kết phường gạt bác không?"
Hứa Diễn nhìn thoáng qua Diệp Kỳ Sâm, lắc đầu nói: "Bà nội, ổng không có lừa bà, con thật sự là từ tương lai xuyên không tới đây."
"Vậy mẹ của con là Hứa Thư Yểu?" Diệp phu nhân đến trước đó Hứa Diễn hay ở bên cạnh Hứa Thư Yểu, mà giờ con trai của bà lại đang yêu đương với Hứa Thư Yểu, nên rất là tự nhiên mà liên tưởng đến cô.
Hứa Diễn gật đầu: "Dạ dạ, đúng vậy."
Diệp phu nhân: "Bà vẫn là không tin, trừ phi con gọi nó một tiếng ba cho bà nghe thử." Mấy đứa bé trai tuổi này luôn thích làm ba của người khác, nếu mà Hứa Diễn thật sự mở miệng gọi Diệp Kỳ Sâm một tiếng ba, bà miễn cưỡng có thể tin.
Hứa Diễn rất có nguyên tắc, anh chàng có thể gọi bà nội, nhưng mà tuyệt đối sẽ không gọi ba.
"Bà nội, bà có biết vì sao con họ Hứa mà không phải họ Diệp không?" Hứa Diễn dịch người về phía Diệp phu nhân, nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm, mang theo chút cảm xúc nhỏ.
Anh chàng muốn cáo trạng với bà nội, lên án ác hành của tra nam Diệp Kỳ Sâm!
Lúc này Diệp phu nhân mới phản ứng lại đây, đúng vậy, sao mà cháu nội của bà lại họ Hứa chứ?
Diệp Kỳ Sâm nhướng mày nhìn cảm xúc trong mắt Hứa Diễn, có chút bất đắc dĩ, lại cũng chỉ có thể tùy ý anh chàng mở miệng.
Hứa Diễn nói: "Bởi vì ổng vứt bỏ mẹ con."
Diệp phu nhân bỗng chốc trừng to mắt: "Còn có chuyện này?" Bà quay đầu nhìn về phía con trai mình, nó có thể làm ra chuyện cầm thú như thế sao?
Hứa Diễn ra sức gật đầu: "Đúng là vậy đó! Con là được mẹ ruột của mình một mình nuôi lớn, nếu không phải lần xuyên không này về đây, con sẽ còn không biết được ba con là ai."
"Không có khả năng." Diệp phu nhân khẳng định mà nói: "Con à, loại chuyện thế này cũng không nên nói bậy, con trai bà bà vẫn là hiểu, nó tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như thế được."
Hứa Diễn nghe thấy Diệp phu nhân nói như chém đinh chặt sắt như thế, hơi hơi sửng sốt.
"Nhà của bà không cho phép chuyện như thế xuất hiện, trừ phi bà đã chết!" Diệp phu nhân cực kỳ nghiêm túc nói.
Hứa Diễn: "......"
Anh chàng nhớ rõ, hồi trước khi cùng em phim truyền hình cẩu huyết luân lý gia đình trên TV với mẹ mình á, anh chàng cũng đã từng thiết tưởng là mình không có ba, liệu đó có phải là bởi vì mấy chuyện trong chốn hào môn gì kia, ví dụ như là mẹ mình gặp mẹ chồng ác độc linh tinh gì đấy không, nhưng trên thực tế, bà nội của anh chàng là một người cực kỳ hòa ái dễ gần, cho nên vấn đề vân là ở trên người Diệp Kỳ Sâm.
Diệp Kỳ Sâm mở miệng đánh vỡ sự xấu hổ: "Ba có phải tra nam hay không thì không bằng chờ về sau lại xem nhé? Không ấy mình gọi đồ ăn trước đi." Anh cũng không ngờ được, dẫn Hứa Diễn tới gặp mẹ, bầu không khí sẽ còn có chút xấu hổ như vầy.
Chủ yếu là bởi Hứa Diễn vẫn đang mang khúc mắc với Diệp Kỳ Sâm trong lòng, mà Diệp phu nhân khi đối mặt với lời lên án của Hứa Diễn thì lại bảo vệ con trai mình.
Hứa Diễn trầm mặc.
Diệp Kỳ Sâm đưa thực đơn cho Hứa Diễn: "Con gọi món đi."
Hứa Diễn nhận lấy thực đơn, yên lặng đưa thực đơn cho Diệp phu nhân, anh chàng nhỏ giọng nói: "Bà gọi đi ạ, con không muốn ăn, con đi trước."
Nói rồi, anh chàng đứng dậy xoay người chuẩn bị rời đi.
Diệp Kỳ Sâm nhíu mày, gọi anh chàng lại: "Hứa Diễn."
Diệp phu nhân cũng đứng dậy: "Cháu à, con......"
Hứa Diễn cười cười, anh chàng quay đầu lại nhìn về phía Diệp phu nhân, quật cường lại ấm ức mà nói: "Có lẽ đối với bà mà nói, con trai của bà rất xuất sắc, rất ưu tú, chỉ là đối với con mà nói, ông ta chỉ là một gã tra nam vứt bỏ con và mẹ con."
Diệp phu nhân: "......"
"Bà có thể không tin con." Anh chàng nói, lại lần nữa rất lễ phép mà khom lưng, sau đó quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Thẳng đến khi Hứa Diễn rời đi, Diệp phu nhân mới hoàn hồn: "Vừa nãy, hình như là, mẹ cũng chưa nói gì sai mà đúng chứ?"
Thật ra trong lòng Diệp Kỳ Sâm cũng có chút khó chịu, anh thấp giọng mà nói: "Mẹ, cảm ơn mẹ, là con sai." Mẹ của anh, là đứng ở góc độ của anh mà nghĩ chuyện này thôi.
"Vậy...... bây giờ phải làm sao đây?" Diệp phu nhân thở dài nói: "Hình như là cháu nội giận mẹ rồi......"
Lời này, đã thừa nhận thân phận của Hứa Diễn, hơn nữa cho thấy bà đã tin Hứa Diễn là người đến từ tương lai.
"Để con đi ra ngoài xem thử, mẹ tự gọi đồ ăn trước, sau đó tự ăn nhé mẹ." Diệp Kỳ Sâm thấy có lỗi mà nói: "Là con quá nóng vội, con còn chưa chuẩn bị tốt quan hệ giữa con và thằng bé đã dẫn nó tới gặp mẹ."
"Vậy con mau đi đi, dỗ dành thằng nhỏ cho tốt vào." Diệp phu nhân phất tay.
"Dạ."
Diệp Kỳ Sâm đứng dậy đuổi theo con trai, Diệp phu nhân thì nhìn chằm chằm thực đơn trên tay, trong một chốc thật không tĩnh tâm mà xem được, đầu óc vẫn cứ nghĩ đến Hứa Diễn.
Hứa Diễn giận dỗi ra khỏi nhà hàng xong mới phát hiện mình vì đã thay quần áo mới, nên không có mang theo ví tiền.
Mà đây, vẫn là cái thời đại đi ra ngoài không xài được Alipay hay Wechat.
Anh chàng không có tiền về lại trường.
Nghĩ đến mình lúc tới là vui vui vẻ vẻ, hiện tại lại nghẹn một bụng tức, anh chàng càng nghĩ càng khó chịu.
Một mình anh chàng ngồi xổm ở ven đường, tự hỏi phải làm sao để quay về lại trường đây.
"Ý, cậu là...... Hứa Diễn!" Một giọng nữ giòn tan lảnh lót vang lên bên tai Hứa Diễn, Hứa Diễn quay đầu nhìn lại.
"Lạc Nhã Tây?" Hứa Diễn nhìn thấy nữ sinh ấy, còn rất là kinh ngạc. Đây không phải là cái cô gái đã đính hôn từ bé với Diệp Minh, lần trước đã từng gặp ở biệt thự nhà họ Diệp sao?
Chủ yếu là lần trước Lạc Nhã Tây chơi game còn giỏi hơn cả Hứa Diễn, cho nên ấn tượng về cô gái này khá là sâu sắc với Hứa Diễn, dù cho đã qua đi mấy tháng vẫn còn nhớ rõ như cũ.
Lạc Nhã Tây cười chạy tới, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Hứa Diễn, nghiêng đầu hỏi anh chàng: "Cậu ngồi xổm ở đây làm cái gì vậy?"
"Sao mà cậu lại ở đây vậy?" Hứa Diễn nhớ rõ hồi trước Diệp Minh đã từng nói là sức khỏe của Lạc Nhã Tây không tốt.
"Suỵt, tôi là trộm chạy ra, tại ở trong phòng bệnh một mình quá là nhàm chán rồi á."
"Cậu bị bệnh sao?"
"Tôi không có bị bệnh." Lạc Nhã Tây rất nghiêm túc mà nói, cô ấy nhìn trái ngó phải, còn hỏi: "Chị Thư Yểu đâu rồi? Lần trước chị ấy nói là hai tháng sau lại tìm tôi chơi, mà cũng không có tới. Gạt người."
"Trên người cậu có tiền không vậy?"
Lạc Nhã Tây vỗ vỗ cái túi nhỏ đeo trên người: "Có chứ, có nè, tôi có rất nhiều tiền."
Hứa Diễn nhướng mày: "Tôi dẫn cậu đi tìm chị ấy nhé, thế nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]