Hứa Diễn dẫn theo Lạc Nhã Tây đi xe bus, hai người bọn họ đứng bên cạnh trạm xe bus xếp hàng, Hứa Diễn hỏi rất nhiều người mới hỏi rõ ràng là nên ngồi xe như thế nào để tới được làng đại học.
Cái niên đại không có bản đồ hướng dẫn di động này, thiệt khó chịu.
Lạc Nhã Tây đơn thuần, cái gì cũng không hiểu, chỉ ngoan ngoãn mà đứng bên cạnh Hứa Diễn. Chờ khi xe tới rồi, Hứa Diễn bảo cô nàng đi lên trước, còn mình thì đi theo phía sau cô nàng.
Sau khi tìm được chỗ trống ngồi xuống rồi, Lạc Nhã Tây nhìn đông nhìn tây trong chốc lát, sau đó cô nàng nhẹ nhàng quơ quơ chân, tiến đến bên cạnh Hứa Diễn nói: "Cái xe này thật lớn nha, phải lớn hơn xe nhà tôi rất nhiều." Cô nàng nháy nháy mắt, lại nói bổ sung vào: "Cũng rất là đông người."
Hứa Diễn biết cô nàng đơn thuần, có lẽ cũng chưa từng thấy xe bus bao giờ, nên anh chàng kiên nhẫn mà giải thích cho cô gái này rằng, cái xe này với xe trong nhà cô nàng là khác nhau.
Xe qua được mấy trạm rồi, sự hưng phấn của Lạc Nhã Tây đã đi qua, không ngừng dò hỏi: "Chừng nào tôi có thể được gặp chị?"
Hứa Diễn: "Sắp rồi sắp rồi."
Chờ khi bọn họ đã đổi xe bus hai lần, cuối cùng cũng đến được trường đại học, kết quả là lúc đứng ở cửa Lạc Nhã Tây lại không chịu đi rồi.
"Tôi đói bụng!" Cô nàng trộm chuồn ra khỏi bệnh viện, cũng còn chưa ăn cái gì đâu.
Thiệt ra thì Hứa Diễn cũng đói bụng lắm.
Anh chàng nhìn nhìn các hàng ăn chung quanh trường mình, lại ngó ngó Lạc Nhã Tây đang bĩu môi nghẹn miệng, lập tức quyết định: "Đi thôi, anh đây dẫn cậu đi ăn!"
"Được đó ~" Lạc Nhã Tây túm chặt tay áo của Hứa Diễn: "Đi ăn gì vậy?"
Hứa Diễn ôm cái bụng đã kêu rột rột của mình, chọn một hàng ăn bán lẩu cay, kéo tay Lạc Nhã Tây đi vào.
Lạc Nhã Tây chóp chép ực nuốt nước miếng: "Thơm quá!"
Hứa Diễn dẫn theo cô nàng chọn nguyên liệu nấu ăn: "Nào, muốn ăn cái gì thì gắp lấy bỏ ở trong tô." Nói rồi, anh chàng liền bắt đầu chọn lựa những món mình muốn ăn.
Lạc Nhã Tây cũng không biết mấy cái này là gì, nên cứ chọn theo Hứa Diễn thôi, anh chàng lấy cái gì thì cô nàng liền lấy cái đó theo. Cuối cùng cả hai người giao tô cho ông chủ, lại về lại chỗ ngồi xuống.
Hứa Diễn gọi điện thoại cho mẹ mình, nhờ mẹ tới hàng ăn gần cổng trường trả tiền giúp anh chàng.
Hứa Thư Yểu kinh ngạc: "Không phải trưa nay con đi gặp bà nội con sao?" Ngày hôm qua Hứa Diễn còn cố ý gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có muốn đi hay không nữa đó.
"Ờm." Hứa Diễn sờ sờ cái mũi nói: "Gặp xong rồi liền trở lại."
"Không ăn cơm với nhau à?" Không nên vậy nha, Diệp Kỳ Sâm với Diệp phu nhân, không đến mức nhỏ mọn vậy đi.
"Mẹ đến đây trước đi." Hứa Diễn không muốn nói với Hứa Thư Yểu cái này trong điện thoại: "Con còn dẫn theo một người bạn cho mẹ đó."
Hứa Thư Yểu: "Được rồi, con chờ chút." Cô nghe giọng của Hứa Diễn đã cảm thấy có điều không đúng rồi, có phải trưa nay đã xảy ra chuyện gì hay không?
Hứa Thư Yểu vừa lấy túi xách vừa gọi điện thoại cho Diệp Kỳ Sâm, muốn hỏi rõ ràng đến tột cùng là chuyện như thế nào.
Diệp Kỳ Sâm thở dài một tiếng, nói đại khái chuyện trưa nay một chút.
Hứa Thư Yểu: "......" Từ trong giọng nói của anh, cô cũng có thể nghe ra anh ảo não thế nào rồi.
Cô vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá vừa nói: "Bên phía Hứa Diễn anh đừng có động tới, để em đi xem, anh chăm sóc bác gái cho tốt nhé."
"Ừ."
Khi Hứa Thư Yểu đuổi tới hàng ăn nhỏ, Hứa Diễn và Lạc Nhã Tây đã bắt đầu ăn rồi. Lạc Nhã Tây thấy Hứa Thư Yểu tới đây thì vui vẻ đứng dậy phất tay: "Chị Thư Yểu!"
"Nhã Tây?" Hứa Thư Yểu bước vào cửa hàng, kinh ngạc mà giữ chặt tay Lạc Nhã Tây, thật đúng là cô nàng.
Lạc Nhã Tây cười tủm tỉm nói: "Em nhặt được Hứa Diễn ở ven đường!"
"Nhặt được?"
"Gì mà nhặt được chứ?" Hứa Diễn bất mãn nói: "Không phải là cậu muốn gặp chị Thư Yểu, nên tôi mới dẫn cậu tới sao?"
"Chính là......" Lạc Nhã Tây dẩu môi: "Chính là lúc tôi thấy được cậu, cậu đang ngồi xổm bên đường, trông rất đáng thương á. Tiểu Bạch nhà tôi, chính là được tôi nhặt về nhà như thế đó."
Hứa Diễn: "Cậu mới đáng thương đó!"
Hứa Thư Yểu cười ngồi xuống bên cạnh Lạc Nhã Tây, nhìn hai người bọn họ ăn lẩu cay, hỏi: "Hai đứa em như này là xem như ăn trưa, hay là dùng trà chiều?"
Hứa Diễn hừ một tiếng: "Cơm trưa."
Lạc Nhã Tây nhìn nhìn Hứa Thư Yểu, đột nhiên buông đũa xuống, lại dịch sang bên cạnh một vị trí, cả giận nói: "Em không thích chị."
Hứa Thư Yểu sửng sốt, vội vàng hỏi: "Vì sao vậy?"
"Chị gạt người, rõ ràng nói muốn đi tìm em, chúng ta đều đã ngoéo tay rồi." Trên khuôn mặt nhỏ của cô nàng tràn ngập không vui.
"Thật xin lỗi, đúng thật là chị gạt em." Hứa Thư Yểu giơ tay sờ sờ tóc cô nàng: "Là chị quên mất." Khi đó đang tới gần lúc thi đại học, Hứa Thư Yểu sớm đã quên mất ước định với Lạc Nhã Tây ra sau đầu, lại không nghĩ tới cô gái nhỏ đơn thuần như trẻ nít này vẫn luôn nhớ rõ. Nghĩ như vậy, Hứa Thư Yểu cảm thấy hổ thẹn.
"Vậy...... Vậy hôm nay chị chơi với em, em sẽ tha thứ cho chị."
Hứa Thư Yểu mím môi cười nhẹ: "Được, hôm nay chơi với em, em muốn chơi cái gì?"
"Có thể đến trường của chị xem thử không?" Vẻ mặt cô nàng chờ mong.
"Được chứ, vậy em mau mau ăn, ăn xong rồi chị dẫn em đến trường học đi dạo."
Lạc Nhã Tây gật đầu, lại nhìn đồ ăn trong chén mình: "Em ăn không vô." Sức ăn của cô nàng rất là nhỏ, vừa nãy lại lấy rất nhiều đồ ăn giống như Hứa Diễn.
"Ăn không vô thì không cần ăn." Hứa Thư Yểu ôn nhu nói, giống như đang dỗ dành em bé vậy.
Vừa quay đầu lại, cô giơ chân đá đá Hứa Diễn: "Em là làm sao vậy hả?"
Hứa Diễn ngúng nguẩy nói: "Không có gì hết."
Ngại vì có Lạc Nhã Tây ở đây, Hứa Thư Yểu cũng không tiện nói gì thêm với Hứa Diễn, chỉ đi thanh toán tiền ăn bàn này cho bọn họ, chờ khi Hứa Diễn ăn xong rồi liền dẫn Lạc Nhã Tây ra ngoài đi dạo.
Kết quả, Hứa Diễn còn chưa có ăn xong, Lạc Nhã Tây lại đột nhiên che bụng lại: "Bụng em đau." Sắc mặt cô nàng có hơi tái nhợt.
Hứa Thư Yểu cả kinh, vội vàng đỡ lấy cô nàng: "Nhã Tây, em không sao chứ?"
"Chị, đau bụng." Cô nàng dựa vào trong lòng Hứa Thư Yểu, trong giọng nói cũng mang theo vài tiếng khóc nức nở: "Thứ này không sạch sẽ!"
Ông chủ quán ăn vừa tới thu tiền, còn chưa có đi xa đã nghe được lời này, liền không vui: "Cô bé này sao lại nói chuyện như vậy chứ? Đồ ăn nhà tôi sao lại không sạch sẽ rồi?"
Động tác giơ đũa của Hứa Diễn đều như bị ngơ ra, trong lúc nhất thời cũng không biết là nên tiếp tục ăn hay là cũng kêu đau bụng nữa.
Ông chủ chỉ vào Hứa Diễn: "Đồ ăn đều là nấu ra từ trong một cái nồi, sao bụng cậu này lại không đau?"
Nhưng trông Lạc Nhã Tây hình như là thật sự rất đau, trán đều toát mồ hôi luôn kìa, nên Hứa Thư Yểu không dám sơ ý, hỏi Hứa Diễn: "Con có đau hay không?"
Hứa Diễn lắc đầu: "Con không đau nha."
Anh chàng dừng một chút, chợt vỗ trán: "Trước đó cậu ấy nói là trộm chuồn ra khỏi bệnh viện, liệu có phải là......"
Hứa Thư Yểu cũng không biết Lạc Nhã Tây cụ thể là bị bệnh gì, nhưng mà nhìn cái bộ dáng hiện tại của cô nàng, rõ ràng là không thích hợp.
Hứa Thư Yểu nhanh chóng quyết định nói: "Hứa Diễn, con đi gọi điện thoại kêu xe cứu thương đi."
"Dạ!" Hứa Diễn cũng không dám chậm trễ, vội vàng gọi cho 120.
Ông chủ quán đứng bên cạnh thấy cái tư thế ấy thì có chút luống cuống: "Không phải, mấy cô cậu đừng có ăn vạ tui nha, đồ ăn nhà tui tuyệt đối không thành vấn đề."
Hứa Diễn nói chuyện điện thoại xong thì nhìn về phía ông chủ quán: "Chú đừng hoảng hốt, không liên quan đến chú."
Phải chờ một đoạn thời gian thì xe cứu thương mới tới, Hứa Thư Yểu vừa trấn an Lạc Nhã Tây vừa gọi điện thoại cho Diệp Kỳ Sâm, muốn hỏi anh một chút là cô bé này đến tột cùng là bị bệnh gì.
Diệp Kỳ Sâm nghe được tình huống của Lạc Nhã Tây mà Hứa Thư Yểu nói rồi, vội vàng nói: "Đưa con bé đến chỗ ít người đi em, tận lực đừng để trúng gió, anh đã sắp đến trường của tụi em rồi."
Hứa Thư Yểu vội vàng đáp ứng, bảo Hứa Diễn đi ra cửa nhìn, nếu mà nhìn thấy Diệp Kỳ Sâm thì dẫn anh tới đây.
Xe cứu thương và xe của Diệp Kỳ Sâm gần như là cùng lúc đến nơi, nhân viên y tế nâng Lạc Nhã Tây đã đau đến sắp ngất xỉu lên trên cáng, sau đó dò hỏi: "Tình huống của người bệnh là thế nào vậy?"
Diệp Kỳ Sâm nói: "Cô bé hẳn là vừa mới ăn đồ ăn không sạch sẽ, làm phiền các vị đưa cô bé đến bệnh viện Bác Nhân, phòng bệnh của cô bé ở bên đó."
Nhân viên y tế thấy kỳ quái hỏi: "Đang nằm viện đó, sao mà lại chạy đến chỗ này?"
Diệp Kỳ Sâm chỉ nói: "Làm phiền."
Hứa Thư Yểu không yên tâm, Diệp Kỳ Sâm vỗ vỗ bả vai cô nói: "Lên xe đi, chúng ta cùng đi theo."
Diệp Kỳ Sâm lái xe đi đằng sau xe cứu thương, lúc này Hứa Thư Yểu mới mở miệng hỏi: "Rốt cuộc là Nhã Tây bị bệnh gì vậy anh? Hồi nãy Hứa Diễn cũng ăn món đó."
"Sức miễn dịch của cô bé khá là thấp, dù chỉ một đợt cảm mạo nho nhỏ cũng có thể muốn mệnh của cô bé." Diệp Kỳ Sâm nói: "Hứa Diễn ăn vào không thành vấn đề, đó là bởi vì sức khỏe thằng bé rất tốt, Nhã Tây thì không được."
Hứa Thư Yểu hít hà một hơi: "Nghiêm trọng đến thế sao?"
Hứa Diễn ngồi hàng ghế sau cũng luống cuống rồi: "Con không biết cậu ấy bị bệnh nghiêm trọng đến vậy, nếu mà biết, con đã không dẫn theo cậu ấy tới rồi."
Diệp Kỳ Sâm nói: "Con trước đó cũng không biết, hẳn là sẽ không có chuyện gì lớn, trước hết đưa đến bệnh viện đi đã."
Trong đầu Lạc Nhã Tây có một khối u ác tính, bị phát hiện khi cô bé còn nhỏ. Theo lời bác sĩ, cái u này sẽ theo tuổi tác tăng trưởng mà to dần lên, nếu như không cắt bỏ, vậy cô bé có lẽ sẽ không sống quá 20 tuổi.
Đây là cuộc phẫu thuật mở sọ, lúc ấy Lạc Nhã Tây còn rất nhỏ, lấy điều kiện chữa bệnh khi đó, căn bản là không cách nào hoàn thành. Cuối cùng, nhà họ Lạc quyết định phải nuôi dưỡng cô bé thật tốt, để cô bé khoái hoạt vui sướng mà trưởng thành, có thể sống đến khi nào thì vui đến khi ấy.
Cô bé chưa từng đi học, đơn thuần như một tờ giấy trắng vậy.
Hứa Thư Yểu có chút khẩn trương mà nắm chặt hai tay, lần này nếu Nhã Tây xảy ra chuyện gì, mình và Hứa Diễn đều có trách nhiệm.
Diệp Kỳ Sâm duỗi tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: "Yên tâm đi, hẳn là sẽ không sao hết."
Hứa Thư Yểu mím môi: "Ừm, chỉ mong vậy."
Xe cứu thương chạy thẳng nhanh chóng đưa Lạc Nhã Tây đến bệnh viện Bác Nhân, Diệp Kỳ Sâm dừng xe lại rồi cũng dẫn theo Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn đuổi theo qua đó.
Ở cửa bệnh viện, từ lúc không thấy bóng dáng Lạc Nhã Tây đâu, người nhà họ Lạc đã tìm người đến sắp điên rồi, sau đó nhận được điện thoại của Diệp Kỳ Sâm, lúc ấy mới tới cổng chờ.
Lạc Nhã Tây được đưa vào phòng cấp cứu, Diệp Kỳ Sâm bước qua bên kia nói vài câu với một đôi vợ chồng trung niên, vị phu nhân kia khóc lóc mà nói một câu cảm ơn với Diệp Kỳ Sâm.
Hứa Thư Yểu đi qua, Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giới thiệu cho cô: "Yểu Yểu, hai vị này là cha mẹ của Nhã Tây. Chú, cô, đây là bạn gái của con, là cô ấy đưa Nhã Tây lên xe cứu thương."
Mẹ Lạc Nhã Tây cảm kích mà nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Cảm ơn con, cảm ơn con."
Hứa Thư Yểu vội vàng nói: "Cô, cô đừng nói như vậy."
Mấy người họ đứng bên ngoài phòng cấp cứu, qua chừng nửa tiếng sau, bác sĩ mới bước ra khỏi phòng cấp cứu, người này rõ ràng là bác sĩ chủ trị của Lạc Nhã Tây, nên trực tiếp nói tình huống cho cha mẹ nhà họ Lạc: "Tình hình rất ổn định, đã rửa sạch dạ dày cho cô bé, lại quan sát thêm mấy ngày là sẽ không sao."
Mẹ Lạc thở phào nhẹ nhõm một hơi, không ngừng cầu nguyện: "Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất, không sao là được rồi."
Lúc Lạc Nhã Tây được y tá đẩy ra, cô bé đã ngủ trên giường bệnh rồi. Da cô nàng rất trắng, mạch máu rất nhỏ trên mặt đều có thể thấy được rất rõ ràng, làm người ta nhìn mà đau lòng mười phần.
Hứa Diễn đứng bên cạnh Hứa Thư Yểu, nhìn cô bạn, áy náy không thôi. Nếu như không phải anh chàng dẫn cô bạn đi ăn bậy, cũng sẽ không biến thành như vầy.
Diệp Kỳ Sâm ôm lấy bả vai Hứa Thư Yểu, nhẹ giọng nói: "Không sao hết, chúng ta đi về trước đi."
Hứa Thư Yểu gật đầu: "Ừ ừ." Cô quay đầu lại nhìn về phía Hứa Diễn đang cúi đầu đứng bên cạnh mình không nói câu nào, dùng ánh mắt ra hiệu Diệp Kỳ Sâm qua đó.
Diệp Kỳ Sâm hiểu ý, đi qua vỗ vỗ bả vai con trai: "Đã không sao rồi, con đừng có áp lực tâm lý."
Hứa Diễn mím môi, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ." Dừng một chút, anh chàng run giọng nói: "Cậu ấy sẽ không sao hết, đúng chứ?"
"Đã không sao rồi." Diệp Kỳ Sâm nói: "Nếu mà con thật sự lo lắng, con có thể tới đây thăm cô bé vào ngày mai."
Đang lúc nói chuyện, cuối hành lang có một người đàn ông thoạt nhìn hơi béo vội vàng đi tới, y tá đi ngang qua đều cung kính mà gọi ông ta một tiếng: "Viện trưởng."
Người đàn ông kia đã đi tới, ông ta thấy Diệp Kỳ Sâm ở đây, nhẹ nhàng gật đầu: "A Sâm cũng ở đây à."
Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Viện trưởng Lâm."
"Tìm được cô bé nhà họ Lạc rồi sao?" Viện trưởng Lâm hỏi một câu.
"Vâng."
Viện trưởng Lâm trông như là thở phào nhẹ nhõm một hơi, ông ta gật đầu nói: "Để tôi vào xem."
Vị viện trưởng Lâm này chính là Lâm Tuân, cậu của Diệp Minh. Người này bởi vì làm người khá là khéo đưa đẩy, nên thật là quản lý cái bệnh viện này không tệ lắm. Thật ra thì Diệp Kỳ Sâm cũng không có hảo cảm gì với người này.
Chờ khi ông ta rời đi rồi, Hứa Diễn đột nhiên nói thầm một câu: "Hình như là, con đã gặp được người kia ở chỗ nào rồi đó."
Diệp Kỳ Sâm với Hứa Thư Yểu đều nhìn về phía Hứa Diễn, Diệp Kỳ Sâm nói: "Ông ta là viện trưởng của bệnh viện này, con cảm thấy quen mắt hẳn là rất bình thường, bởi khuôn mặt kia của ông ta thường xuyên được in trên báo chí."
Hứa Diễn lại lắc đầu: "Không đúng, hình như là trước kia nữa." Trước kia mà Hứa Diễn nói ở đây là chỉ trước khi anh chàng xuyên không qua đây. Dừng một chút, Hứa Diễn gãi gãi đầu nói: "Cũng có thể là con nhớ lầm rồi."
"Đi thôi, để ba đưa hai mẹ con về lại trường học."
Những việc trải qua hôm nay còn khá là kích thích, Diệp Kỳ Sâm lái xe đưa hai mẹ con về lại trường.
Lúc xuống xe, Diệp Kỳ Sâm mở miệng gọi lại Hứa Diễn: "Chuyện trưa hôm nay......"
Hứa Diễn trực tiếp mở miệng cắt ngang lời anh nói: "Tôi đã không để ở trong lòng rồi." Xảy ra chuyện của Lạc Nhã Tây, anh chàng căn bản không có tâm tình đi so đo chuyện hồi trưa.
Diệp Kỳ Sâm hơi hơi tạm dừng, anh cười cười: "Được rồi, vậy hai mẹ con đi vào trước đi." Nói rồi, anh nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Nếu có việc thì gọi cho anh."
Hứa Thư Yểu gật đầu, từ biệt Diệp Kỳ Sâm xong thì kéo Hứa Diễn cùng nhau vào cổng trường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]