Chờ đến khi điếu thuốc cháy tàn, Phong nói, “Đi thôi, mua chút đồ ăn cho hắn.”
Trên đường về, ta nhỏ giọng hỏi, “Là… y sao?”
Phong trầm mặc, chỉ lấy tay nhu nhu đầu ta, động tác dỗ tiểu hài tử này dùng trên người ta thực không thích hợp. Nhưng hiện tại động tác mang theo ý an ủi này lại rất có tác dụng trấn an ta.
Tuy nhiên như thế cũng không có nghĩa ta đã hoàn toàn không còn để tâm. Khi sắp bước vào cửa bệnh viện, ta nói, “Có thể cho ta số điện thoại của y không? Ngươi hẳn đã từng liên hệ với y qua điện thoại.”
Phong nhẹ giọng nói, “Ngươi hẳn là không muốn liên hệ với y.”
Ta ngẩng đầu, nở nụ cười, “Sớm muộn gì cũng sẽ…… Chi bằng cứ chủ động trước đi.”
Phong than nhỏ một tiếng, “Trở về ta sẽ viết cho ngươi.”
Tiểu Lâm vẻ mặt sụp đổ, không nghĩ rằng chúng ta thực sự chỉ mua cho nó cháo trắng và vài thứ trái cây, “Các ngươi… các ngươi không có nhân tính a, ngược đãi bệnh nhân như thế!……”
“Ngươi còn nói nữa chúng ta sẽ rời đi!” Phong lạnh lùng nói. Tiểu Lâm lập tức nghiêm mặt không nói nữa, tiếp nhận bát cháo nóng bắt đầu ăn.
Ở bệnh viện được một giờ, hai chúng ta ly khai Tiểu Lâm. Hôm nay chỉ mua cho nó vài thứ dùng trong phòng tắm, ngày mai sẽ mang quần áo theo thêm, còn có mấy thứ linh tinh của nó nữa. Tiểu Lâm giống như đang đi du lịch, thượng vàng hạ cám dặn dò một đống thứ, sau đó nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Phong, Tiểu Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485995/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.