Bóng người to lớn che đi tầm mắt của ta.
Ta muốn chạy trốn, lại bị một cánh tay dài ngăn trở.
Lâm Hạo đã đến, tuyên cáo rằng cuộc sống đào vong trong bốn tháng của ta đã chấm dứt hoàn toàn.
Khuôn mặt tuấn lãng kiên cường của Lâm Hạo gầy đi rất nhiều, chỉ thấy y cúi người xuống…… Ta tựa như con thỏ bị diều hâu bắt được, bị y giam giữ trong góc nhỏ hẹp mà không thể nhúc nhích.
“Ưmm!”
Miệng của ta rất nhanh bị ngăn chặn, nụ hôn kịch liệt đoạt đi dưỡng khí.
Ta muốn đẩy Lâm Hạo ra nhưng ***g ngực y như bức tường sắt khiến ta không có cách nào giãy dụa.
Thật lâu sau Lâm Hạo mới buông ra ta.
Ta hổn hển thở…… Lồng ngực bị kịch liệt khi dễ còn chưa khôi phục nguyên dạng, Lâm Hạo lại cúi đầu tiếp tục hôn……
“Buông!” – Ta dùng sức đẩy y ra.
Ta lau lau chỉ bạc[84] ở khóe miệng, lớn giọng mắng: “Ngươi hỗn đản.”
Lâm Hạo cười lạnh, “Ta ở ngươi trong mắt vẫn mãi là tên hỗn đản. Không phải sao?”
Ta phẫn nộ trừng mắt nhìn y, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Gương mặt Lâm Hạo dần trở nên dữ tợn, “Ta mới là người phải hỏi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi vì sao lại chạy trốn……”
Ta bị lời nói của y chọc tức giận đến mức trước mắt tối đen, thiếu chút nữa hôn mê.
“Ngươi, các ngươi làm…… Làm chuyện quá phận như vậy, cư nhiên còn, còn……” còn có mặt mũi hỏi ta vì sao lại chạy trốn. Ta hổn hển cũng không chú ý tới từ ‘lại’ kia.
Gương mặt Lâm Hạo cư nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485996/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.