Trực giác nói cho ta biết, vụ tai nạn xe cộ này không đơn giản. Về phần vì cái gì thì ta không thể nói rõ.
Nhận được điện thoại từ bệnh viện, Phong cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài, ta theo sát ngay sau hắn.
Đến bệnh viện, chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Lâm thoạt nhìn không có trở ngại gì, chỉ gãy xương tay cùng một bên đùi phải, phải bó lớp thạch cao rất dày. Trên mặt, trên người cũng có không ít vết trầy, nhưng cũng may chỉ bị thương ngoài da.
Ta chết đứng người khi thấy Phong xông tới đánh một phát vào đầu Tiểu Lâm.
Y tá bên cạnh kinh hô một tiếng, lập tức kéo hắn ra, “Ngươi làm cái gì vậy?!”
Tiểu Lâm cười hì hì dùng cánh tay lành nhu nhu nơi bị đánh, “Lão bản độc ác quá, vạn nhất não bị chấn động thì biết làm sao.”
Nó vừa nói xong, Phong liền thay đổi sắc mặt, xoay người bước đi.
Ta lập tức tiến lại giữ chặt hắn, “Rời đi như vậy không ổn lắm.”
“Rời đi cái gì?” Phong liếc ta một cái, “Ta đi gọi bác sĩ kiểm tra cho hắn.”
“Hắc hắc!” Tiểu Lâm ngây ngô cười hai tiếng, hướng ta chào hỏi, “Thật là có ý tứ a, nhanh như vậy đã tới thăm ta. Đến đây, ngồi bên này này.” Nó vỗ vỗ vào giường.
Ta vừa ngồi xuống, bác sĩ liền bước vào. Ta lại nhanh chóng đứng lên nhường chỗ. Hẳn là không có ảnh hưởng gì, rất nhanh bác sĩ lại đi ra ngoài. Kỳ thật, một quyền kia của Phong cũng không quá mạnh. Đối với một bệnh nhân hắn cũng theo bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485994/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.