Lâm Lan ợ một tiếng đầy hơi rượu, lười biếng nói: “Không có!”
Cùng người say rượu nói đạo lí là điều không thể nên ta đành gạt tay nó ra rồi tiếp tục đi lên lầu trên.
“Ngươi dựa vào cái gì mà dám trốn ta? Ngươi không đủ tư cách để trốn ta, ngươi này……” Lâm Lan túm lấy tay ta, dùng sức kéo giật về phía nó. Ta với chiếc bụng to đùng đứng ở trên cầu thang vốn dĩ đã rất khó khăn, lúc này Lâm Lan ý thức không rõ, chỉ cần dùng một phần sức mạnh……
Một nửa tay áo ở trên tay Lâm Lan, ta nhìn thần sắc Lâm Lan dại ra. Tay ta sờ lên mặt sàn trắng mịn, trên tay dính rất nhiều chất lỏng màu đỏ. Đau…… Lâm Lan muốn túm lấy ta, nhưng dưới tác dụng của trọng lực, chính là xé toạc tay áo.
“A……” Ta đè lại bụng, cảm giác tốc độ máu chảy ra quá nhanh. Mồ hôi lạnh từng giọt chảy ra, chảy vào đôi mắt đang nhìn Lâm Lan. Nó dường như vẫn chưa phản ứng lại được.
“Điện thoại…… Lâm Lan……” Âm thanh từ cổ họng ta yếu ớt phát ra.
Lâm Lan như bị sét đánh, chạy xuống chộp lấy điện thoại, sau đó do dự nhìn ta. Ta thầm kêu to không ổn. Nếu hiện tại nó đi ra ngoài mất, có khả năng ta sẽ chết ở nơi này.
“A……” Ta cơ bản đã không thể nói được nữa, chân cũng không thể cử động, nằm ở dưới đất rên rỉ.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện chính mình đang ở trong căn phòng màu trắng ở bệnh viện, những tưởng bản thân chết chắc rồi. Than nhẹ một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485941/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.