Ta yên lặng nghe.
Diệp Tề tiếp tục nói “…… Khi đó Lâm Lan thật sự là tiểu hài tử xinh đẹp nhất, lại rất nghe lời!” Không biết hắn nghĩ đến cái gì, nụ cười ôn như chưa từng có.
Lâm Lan trước đây có lẽ thật sự rất đáng yêu, đáng tiếc ta ngay cả dáng vẻ khi nó còn nhỏ cũng nhớ không rõ.
Chăn đắp không kĩ, Lâm Lan nghiêng người khiến hơn phân nửa cơ thể lộ ra ngoài, Diệp Tề nói: “Hồi nhỏ hắn ngủ không an ổn, ta cũng không ít lần đắp chăn cho hắn!”
Khi đó Diệp Tề chắc cũng rất trẻ. Không biết vì sao ta nghĩ cười, Diệp Tề như vậy mà cũng thích tiểu hài tử a, đáng tiếc Lâm Lan không biết tốt xấu, được nhiều người quan tâm rất khó thực sự rất khó.
“Cám ơn ngươi!” Nói xong, ta mới phát hiện bản thân đã nói sai, câu này phải do Lâm Hạo nói với hắn mới đúng.
Diệp Tề không khách khí nói: “Không cần cảm tạ! Ta cũng phải đi ngủ đây, buổi chiều còn có việc a!”
Trở lại phòng, rốt cuộc cũng ngủ không được, suy nghĩ loạn cả lên. Bụng to đùng như nhắc nhở tớ sinh mệnh bên trong sắp ra đời. Thời điểm này năm đó, Lâm Lan cũng được sinh ra như vậy, nó còn bị sinh non.
Cố gắng hồi tưởng, cư nhiên cũng nhớ lại được một ít kí ức mông lung, nhưng phần lớn là bộ dáng nó khóc, mặt mày nhăn nheo như bánh bao bị chiết.
Chờ Lâm Lan tỉnh lại, không biết tâm tình của nó có thể hảo một chút hay không? Hơn phân nửa là điều không thể, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485940/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.