“Ta có thể ngồi dậy không? Nằm nhiều đến mức xương cốt đều cứng cả rồi!” Ta hỏi.
“Được!” Diệp Tề tiến tới nâng bả vai ta lên, “Ngủ suốt quả thật không thoải mái!”
“Hài tử ở phòng bên cạnh, muốn xem không?” Diệp Tề hỏi.
Ta mờ mịt nhìn những ngón tay đan chéo nhau của mình, Diệp Tề tiếp tục nói: “Hài tử ở mọi phương diện đều đã hình thành hoàn toàn, cách ngày sinh dự tính cũng chỉ hơn kém một tháng. Khi ngươi rơi xuống thì lưng chạm đất, từ cầu thang ngã xuống cũng không cao lắm. Tuy rằng xuất huyết khá nhiều, có điểm nguy hiểm, bất quá may mắn không có việc gì! Xương cốt cũng không bị tổn thương……”
“Cám ơn!” Ta nói.
“Cảm ơn cái gì? Đó là việc nên làm! Ngươi đừng trách mắng Lâm Lan. Miệng hắn tuy không nói gì nhưng kỳ thật trong lòng cũng rất sợ hãi!” Diệp Tề bào chữa cho Lâm Lan.
Ta cười tỏ vẻ không để ý. Nó có thể gọi Diệp Tề đến đã là vô cùng may mắn rồi.
Diệp Tề không đề cập tới chuyện hài tử nữa, cùng ta tán gẫu về một ít việc cần chú ý. Còn phải ở lại bệnh viện ít nhất mười ngày trở lên, điều này khiến ta có chút áp lực, nhưng thân thể cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Lúc đầu ta tỏ vẻ rất ngạc nhiên với Diệp Tề. Xem ra khoa nào hắn cũng đều tinh thông, kết quả hắn bật cười cáp cáp[63]. Kỳ thật hắn chuyên nghiên cứu ngoại khoa, sau đó đắc ý nói kỳ thật hắn từng ngồi ngốc ở tất cả các khoa, chẳng qua là không nghiên cứu sâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485942/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.