Chỉ ấn vài còn số mà ta mất hơn mười phút, ngón tay không nghe sự sai bảo luôn bấm lỗi.
Thật vất vả bấm, chỉ vang hai, ba lần chuông đã bị tiếp.
“Uy!” Lâm Hạo lười nhác nói, ta tựa hồ có thể thấy bộ dáng y tựa vào chiếc ghế mềm mại.
“…… Là ta!” Ta nói.
“Ngươi là vị nào?”
Y nhất định là cố ý, trên điện báo hiển thị là có thể biết nơi này là nhà y.
“Ta là Trữ Chí Hòa…… Ta vừa rồi không nghe thấy điện thoại, bởi vì tiếng sét đánh rất to!” Ta thanh âm rất nhỏ, không biết y nghe rõ chưa.
Trong điện thoại, Lâm Hạo ừ một tiếng, “Cũng không tệ lắm, vẫn biết gọi lại, trưa nay ngươi tự mình ăn cơm đi!” Trong thanh âm mang theo vừa lòng, ta yên tâm, như vậy hẳn là sẽ không sao!
“Nga! Ta cúp máy đây!” Ta nói.
Mưa to vẫn cứ rơi, cho đến buổi tối Lâm Hạo trở về vẫn còn chưa dứt.
Quần áo Lâm Hạo dính chút hơi nước, trên trán cũng ướt, còn chưa ăn cơm, y trước hết đi tắm rửa.
Hôm nay tâm tình của y không xấu, ôm ta xuống lầu, trực tiếp đem ta đặt ở đệm ghế phủ kín mềm mại. Cơm nước xong, còn muốn ta cùng y xem TV.
Bình thường y hay xem tin tức xong, trở về thư phòng.
Ước chừng chín giờ, Lâm Hạo ôm ta lên lầu, vừa lên giường, quần áo ta đã bị hắn cởi.
“Hôm, hôm nay cũng muốn……” Ta lắp bắp hỏi.
“Trừng phạt!” Lâm Hạo ngắn gọn nói.
Ta vội vàng nói: “Nhưng, ta chỉ là không nghe thấy! Tiếng sấm thật sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485865/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.