Khi miệng vết thương của ta khép lại, Lâm Hạo đột nhiên đặt mua phòng trẻ con trong nhà.
Ta nhìn hắn, “Ngươi muốn đem hài tử kia……”
“Bệnh viện nói Tiểu Lan đã có thể trở về, hôm nay ta liền phái người đem nó đưa về!” Lâm Hạo đặt tên cho nghiệt chủng kia là Lâm Lan.
“Sao vậy? Ngươi mất hứng?” Lâm Hạo hỏi.
Ta hận hài tử kia, không phải tại nó, ta đã có thể đường đường chính chính trở lại là 1 nam nhân bình thường “Không có, ta rất cao hứng!”
Ta hỏi qua Lâm Hạo muốn làm thế nào với hài tử kia. Lâm Hạo hờ hững mà nói ai mà không có mấy đứa con riêng, cho dù tương lai y có hài tử, chỉ cần Lâm Lan có năng lực, cũng có thể để nó kế thừa gia nghiệp.
Nói xong còn như đã cho ta nhiều ân huệ, hướng ta nhướn lông mày.
Chiều, hài tử kia được một nam nhân mặc âu phục, đeo kính bế về, nhưng ta vẫn như cũ không muốn thấy mặt nó.
Dù sao Lâm Hạo cũng không ở nhà. Sau khi cho nó uống sữa, Lý tẩu liền đi ra ngoài mua đồ, trong nhà cũng chỉ có ta.
Ta rất muốn bóp chết hài tử kia, nhưng ta không làm. Ngay cả Lâm Hạo ta đều nhẫn nại, huống chi chỉ là một hài tử, ta tin tưởng một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi nơi này.
Bên tai là tiếng khóc đứt quãng, tiếng khóc ban đầu cao vút đã duy trì không nổi nữa, hài tử kia nức nở hừ hừ, ta bật TV không để ý đến nó.
Sau một lúc, tiếng khóc ngừng lại, nhịn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1485866/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.