Tô Phong Nghi cho rằng, mỗi người đều có vài thói quenkhó nắm bắt được, không cần thiết phải kinh ngạc hay cho rằng kỳ quái gì, chonên, trong cái khách sảnh lớn chừng này có vẻ như chỉ có mình không có ấn tượngđặc biệt gì với Đường Hành.
Nàngthừa nhận người này thân hình cân đối, dung mạo anh tuấn, mắt sâu mà sáng, đôimôi căng đầy, thần thái nhàn tản, lúc nhìn người thường híp mắt, lộ ra nét cườinhàn nhạt khó đoán.
Trongviệc huấn luyện chuyên gia về đồ cổ có huấn luyện về mắt nhìn, bộ trường bàolụa thêu hoa mây ngầm, chiếc áo trong màu bích bằng tơ tằm đó giá trị tuyệtkhông rẻ. Còn chưa nói đai lưng sừng tê nạm ngọc lam, buộc thêm ngọc ngũ sắc,bên dưới thắt túi thơm tử la, bên cạnh là một đôi ngọc bội song ngư, lúc điphát ra tiếng tinh tang, hương thơm nức mũi.
Sau khichào hỏi, Tô Phong Nghi và Thẩm Khinh Thiền ai nấy tự về phòng thu dọn đồ đạccủa mình. Qua một hồi, Tô Phong Nghi chợt nghe có người gõ cửa phòng.
Mở cửanhìn, thấy Đường Hành nở nụ cười đứng trước cửa, nói: “Thứ cho tôi mạo muội,muốn hỏi thăm cô nương một việc, được chăng?”.
“Việcgì thế? Nói đi!”, vừa nghĩ hắn là bạn tốt thuở bé của Tử Hân, Tô Phong Nghi đãchẳng chút do dự mà ưa thích hắn.
“Tôixem mái tóc của cô nương bóng mượt đen nháy, có lẽ phải dài ba thước ba, phảikhông?”
“Chưatừng đo thử, nhưng mà sao huynh biết?”, nàng bật cười.
Câutiếp theo lại kiến nàng cười không nổi.
“Có bánkhông?”
Nàngnghi hoặc nhìn hắn: “Bán cái gì?”.
“Tóccủa cô... Không cần lo lắng, tôi không phải muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-than-ky/27343/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.