TôPhong Nghi ngủ suốt một ngày một đêm, sớm dậy rửa mặt mũi xong bèn thay một bộy phục sạch sẽ. Vừa xuống lầu đã thấy có hai người ngồi ở bàn rượu, đang nhắmmấy món vặt, nói nói cười cười. Một người trong đó bận áo khoác xám to rộng,vai vượn lưng ong, trán cao mắt sâu, mi mày như kiếm, vẻ mặt ngang ngạnh lạiđượm nét u sầu, chẳng phải Diêu Nhân thì còn ai vào đây? Còn người kia, râu riađầy mặt, vết thương chưa lành, trước ngực còn cuốn vải băng trắng. Bởi mất quánhiều máu, sắc mặt hắn có chút nhợt nhạt nhưng ăn uống không giảm, tửu lượnghoành tráng, chốc chốc lại vui vẻ rót rượu, bình đổ nhưng người không say. Đấychính là đại hán họ Quách được bọn họ cứu về đêm hôm trước.
Lần đầutiên nàng thấy trong mắt A Nhân tràn đầy sự ôn hòa và nét cười, lần đầu tiênphát hiện chàng lại có thể nói nhiều đến thế. Tiếp đến, chàng còn không ngừngngâm rượu gắp thức ăn cho người kia, trong động tác đưa tay đưa chân còn ẩnchứa vẻ thân cận khó tả.
Bọn họtrò chuyện tới hăng say, đến mức không ai nhận ra nàng đã tới, đợi khi nàngđứng cạnh bàn, Diêu Nhân còn chỉ bình trà của mình, không quay đầu lại nói:“Tiểu nhị, làm phiền mang lên một ít nước nóng”.
Nàngtức tối cầm bình trà đi tới quầy, rót nước, rồi đặt xuống cạnh tay chàng đánh“bình” một tiếng, lúc này chàng mới phát hiện đó là nàng, cười cười xin lỗi,nói: “Cô dậy rồi à?”
“Dậyrồi”, nàng tìm một cái ghế ngồi xuống, trong lòng đố kỵ, nửa cười nửa không,hỏi: “Vị này là...”.
“QuáchKhuynh Quỳ, Tử Hân gọi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-than-ky/27342/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.