Bên cạnh khung cửa sổ, Tôn Vũ Hàn dựa vào trên ghế. Ngón tay thon dài nâng tách trà lên, màu trà vàng nhạt óng ánh. Ánh sáng nhu hoà từ cửa sổ soi vào tách trà, càng làm tăng màu sắc của nó.
Tôn Vũ Hàn để tách trà xuống , nàng nhìn ra những đóa hoa Thủy Vu. Nàng quay lại khi nghe tiếng động, một cái đầu bé xíu đang ló lên trước bàn. Rồi gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện, trên gương mặt là nụ cười với chiếc răng khểnh.
Tôn Vũ Hi ngồi trên ghế đối diện với mẹ, do cô thấp nên không thể với được tách trà. Tôn Vũ Hàn đứng lên nàng đi lấy gối kê thêm cho cô, Tôn Vũ Hi ngồi trên gối đã cao hơn một chút. Tôn Vũ Hi uống một hơi hết tách trà, cô le lưỡi ra sao mà đắng thế.
"Uống trà phải uống từ từ, con uống hết như vậy sao cảm nhận được vị trà". Tôn Vũ Hàn nghiêm túc chỉ bảo cô.
"Phải uống từ từ sao mẹ, sao mẹ lại biết uống trà ngon vậy". Tôn Vũ Hi rót ly nữa.
"À lúc trước mẹ có tham gia trà đạo, có tên là" Nhất Kỳ Nhất Hội" . Con biết ý nghĩa của nó không"?. Tôn Vũ Hàn mắt nhìn vào tách trà hỏi.
"Là gì vậy mẹ". Tôn Vũ Hi mặt đầy nghi vấn.
"Nó có nghĩa là: Duyên hội ngộ giữa người với người, lúc nào cũng chỉ có một lần ,cho nên phải biết trân trọng. Dù cho ngày mai ta lại gặp họ, thì cũng không thể giống lần hôm nay được. Hãy trân trọng khoảnh khắc chỉ có lúc này, vào thời điểm này, lắng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ta-yeu-nguoi/1065471/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.