Đợi đến khi không còn nhìn thấy mẹ , Tôn Vũ Hi lại quay sang Trình Vân Phi. Cô có chút tò mò muốn hỏi, nhưng cũng có chút không dám. Lúc ở trường bọn người đó nói xấu mẹ, những từ họ nói cô có chút không hiểu.
"Dì Phi ,thế nào là....là ". Tôn Vũ Hi ngập ngừng không biết có nên hỏi tiếp hay không.
"Sao". Trình Vân Phi uống cạn ly soda nhìn cô hỏi.
"Thế nào là: "gà mái không biết đẻ trứng ",con nghe mấy dì lúc nãy nói mẹ như thế ". Tôn Vũ Hi nói xong thì mím môi chờ đợi.
"Rầm".
Trình Vân Phi đập tay xuống bàn gây nên âm thanh, mọi người xung quanh giật mình nhìn đến. Trình Vân Phi lúng túng đặt tay xuống, hơi thấp đầu xin lỗi.
"Dì Phi ". Tôn Vũ Hi sợ hãi gọi một tiếng.
Trình Vân Phi khuôn mặt đen lại, cô thật giận đến nỗi tay run lên. Con người cũng có giới hạn chịu đựng của mình, đừng cứ được một bước rồi làm tới. Lòng ghen tị ai cũng có, mọi người không phải thánh nhân nên ai ai cũng có. Nhưng không phải đem lòng ghen ghét đến mức đó, như vậy thì sao mà tha thứ được.
"Mẹ con không thể mang thai, nên bọn họ mới nói như vậy ". Trình Vân Phi trong lòng thở dài, cố nén xuống cơn giận.
Tôn Vũ Hi ngơ ngác nhìn , mẹ không thể mang thai, mẹ không thể sinh em bé. Đối với trẻ con mà nói nó không hề có cảm giác gì, không thể cảm nhận nỗi đau như thế nào. Nhưng bọn họ cười nhạo mẹ thì cô biết rất rõ, sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ta-yeu-nguoi/1065472/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.