"Tôi đang trên đường rồi, tìm được cô ấy tôi sẽ liên lạc với cô."
"Được."
Thẩm Trác Di bỏ điện thoại xuống, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây ngô đồng cao lớn đang đứng tắm mình trong ánh nắng mặt trời, những chiếc lá hắt bóng xuống nền phòng bệnh.
Nữ hiệp là người như vậy sao? Hi Mạt có thể ở đâu được chứ?
Hay là...
Thẩm Trác Di bỗng nhớ ra một nơi, chỗ đó vô cùng quan trọng với nữ hiệp bởi năm lần bảy lượt cô ấy đều xuất hiện ở đó. Cô vội vàng bấm điện thoại, chuông đổ hồi lâu mà đầu bên kia không có dấu hiệu nhấc máy. Thẩm Trác Di tắt máy, thầm đoán chắc Triều Hề Nhiên đang lái xe nên không tiện nghe điện thoại, nhưng thời gian càng kéo dài cô lại càng lo lắng cho Hoa Hi Mạt vạn lần. Bất đắc dĩ nhấc máy gọi cho một người, đầu kia rất nhanh nhận máy.
"Thẩm Trác Di cậu cũng có ngày nhớ đến tớ sao?" Vân Phi vừa nhận máy đã giở giọng. Mấy ngày trước hắn ra nước ngoài, vừa mới xuống máy bay chưa được bao lâu đã nhận được cuộc gọi của Thẩm Trác Di không nhịn được muốn trêu đối phương một chút.
"Đi chết đi, tớ nói nghiêm túc đấy, có chuyện muốn nhờ cậu." Thẩm Trác Di không rảnh cùng hắn dây dưa "Tớ đang ở bệnh viện đa khoa thành phố, cậu mau đến đi, đúng rồi, mang theo cả xe nữa nhé."
"Sao cậu lại vào viện rồi? Xảy ra chuyện gì rồi hả? Không phải bệnh nan y đấy chứ?" Vân Phi không ngừng lải nhải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445079/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.