Bên trong tòa biệt thự bán cổ điển, đèn bật sáng trưng, mấy cô gái đang ngồi trong phòng khách. Cô nàng tóc xoăn đang híp mắt đánh giá cô gái ngồi đối diện. Thẩm Trác Di một tay cầm cốc nước ấm, ánh mắt hằn rõ tia phẫn nộ.
"Đây là lần thứ hai tôi bị đẩy xuống nước rồi đấy."
Triều Hề Nhiên tỏ vẻ bình thản nhún nhún vai: "Chẳng phải giúp cô thoát thân sao, lại nói là bị đẩy. Tôi nào biết cô lại thuộc kiểu vịt cạn, mới ngấm nước tí đã không chịu được, cũng may thân thủ thuộc hạ tôi nhanh nhẹn. Bằng không cái mạng nhỏ của cô đã sớm biếu cho Diêm Vương rồi."
"Tôi sẽ tố cáo cô tội mưu sát."
"Này, cô động não chút có được không? Cô chết rồi lấy ai tố cáo tôi?" Triều Hề Nhiên bất lực nhìn qua Hoa Hi Mạt, thấy sắc mặt cô đã hòa hoãn trở lại liền tiến đến ngồi bên cạnh, một tay đặt lên đầu gối cô, nói: "Cũng may tôi tới kịp, nếu không hai người hẳn đã chết dí bên trong rồi."
"Là hắn làm sao?" Hoa Hi Mạt nhàn nhạt thả ra mấy chữ.
"Đúng, chính xác là Ức Gia Tùng. Cô định xử lý thế nào?" Triều Hề Nhiên hỏi.
Thẩm Trác Di thoáng đưa mắt qua thấy bàn tay hư hỏng của Triều Hề Nhiên đang đặt không đúng chỗ, mặt liền biến sắc nhanh chóng cắp mông sang ngồi bên cạnh. Đoạn nắm lấy bàn tay đang đặt lên đầu gối ai kia của kẻ nào đó, chân thành nói: "Cảm ơn cô, Hề đại tiểu thư."
Triều Hề Nhiên sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445080/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.