Chương trước
Chương sau
*Mê (迷) có nghĩa là biến ảo (không để lại dấu vết),tông hay tung (蹤) có nghĩa là dấu vết, dấu chân, tạm dịch: Những bước chân kỳ ảo.

"Nhịp tim 80, phổi vẫn hoạt động."

"Tốt."

"Hô hấp thế nào?"

"12/s."

Thẩm Trác Di vừa hé mắt đã bị ánh đèn sáng choang trên trần nhà làm lóa, chỉ có thể lờ mờ thấy bên cạnh mình có người mặc đồ màu xanh đeo khẩu trang y tế đang lay lay cánh tay cô.

Mình... làm sao vậy?

"Cứu được người rồi!" Mọi người xung quanh ai nấy đều tỏ ra vui mừng rạng rỡ. Thẩm Trác Di cảm thấy mình đang di chuyển, còn nghe thấy tiếng bánh xe lăn.

Hi Mạt...

Đến một gian phòng đầy chất khử trùng, lúc này Thẩm Trác Di mới cảm thấy toàn thân đau nhức, cơn buồn ngủ không báo trước đã ập đến.

Cửa phòng bệnh được đẩy ra nhẹ nhàng, một cô gái tóc xoăn đeo kính yên lặng kéo ghế ngồi bên giường cô. Cô ta nhìn cô hồi lâu, thở dài một hơi sau đó với lấy một trái táo từ giỏ hoa quả gần đó, bắt đầu gọt.

"Giờ này mà cô còn có thể ngủ ngon như vậy..." Không gian vắng lặng chỉ có mình cô ta độc thoại với bệnh nhân còn chưa có ý thức trên giường "Vì cô, chuyện gì cô ấy cũng dám làm..."

Lông mày Thẩm Trác Di hơi giật giật.

"Nếu như cô có lương tâm, hãy tỉnh lại đi, tỉnh lại rồi đi tìm cô ấy. Có lẽ chỉ có cô mới tìm được cô ấy..." Triều Hề Nhiên bỏ lửng câu nói, quay đầu nhìn qua hàng cây đang khẽ xao động bên ngoài cửa sổ.

Lần này Thẩm Trác Di mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ có một người con gái vô cùng quen thuộc đang đan mười ngón tay vào nhau. Khuôn mặt tươi cười, tóc buộc đuôi ngựa lúc lắc phía sau cái đầu nhỏ xinh. Cô ấy thích sô cô la nhưng sợ béo không dám ăn nhiều, thích đi ngao du thiên hạ nhưng bị bố mẹ kìm hãm, thích vui đùa tiệc tùng nhưng phải tuân theo nguyên tắc...

"Hãy mặc kệ đống nguyên tắc quái đản đó đi." Người trong mơ ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô ấy và nói rằng "Có chị ở đây, em không cần tuân theo bất kỳ nguyên tắc nào cả."

"Triều Tịch..."

"Yên tâm đi, lúc này bọn họ chưa tìm tới chúng ta đâu, giờ mình nên đi đâu chơi đây?"

"Vậy đi chợ đêm đi." Cô nháy mắt tinh nghịch.

"Được, đội mũ lên chúng ta đi!"

Trên cánh tay mơ hồ truyền đến cơn đau, Thẩm Trác Di lờ mờ mở mắt nhìn thấy một cô y tá.

"Đây là đâu?" Thẩm Trác Di cố gắng nheo mắt quan sát xung quanh, khung cảnh vô cùng quen thuộc. Sao mình lại chạy đến bệnh viện đa khoa thế này?

"Bệnh viện đa khoa thành phố." Câu trả lời của y tá đúng với suy nghĩ của Thẩm Trác Di, sau khi thay nước truyền còn tặng thêm cho cô một câu "Mạng cô đúng là lớn thật đấy.".

Thẩm Trác Di sững sờ, đúng rồi, cô với Hoa Hi Mạt đang ở trên đu quay cơ mà sao bây giờ lại là bệnh viện, lẽ nào đu quay đã...

Cô vội kéo tay y tá hỏi.

"Hoa Hi Mạt đang ở đâu? Chị ấy thế nào rồi? Có làm sao không?"

Y tá bị những câu hỏi liên tiếp dồn dập của Thẩm Trác Di dọa sợ "Hoa Hi Mạt? Tôi chưa nghe thấy cái tên đó bao giờ?"

"Đúng rồi, Sincerely, cô ấy có ở đây không?" Lúc này Thẩm Trác Di mới nhớ ra Hoa Hi Mạt chưa từng công khai tên tiếng Trung của mình liền đổi qua tên tiếng Anh để hỏi.

Y tá nghe xong mắt trợn ngược, biểu hiện rõ sự lo lắng "Lúc đu quay sụp xuống, không ai biết Sincerely ở bên trong đó, chỉ thấy quái vật..."

Thẩm Trác Di nghi hoặc, không phải lúc đó Hoa Hi Mạt đang ở bên trong đu quay cùng cô sao. Sao giờ chỉ có mình cô ở bệnh viện còn người kia lại không rõ tung tích.

"Quái vật, quái vật gì?"

"Lúc đu quay sụp xuống, đột nhiên xuất hiện một cô gái với đôi cánh dài màu đen bay giữa không trung, đu quay trước khi đưa vào vận hành đều được kiểm tra thẩm định kĩ lưỡng tuyệt đối không có lỗi. Vậy mà giờ nó chỉ còn lại đống tro tàn nên nhất định là do quái vật kia làm."

"Mọc cánh chim màu đen trên người?" Thẩm Trác Di kinh ngạc thốt lên. Đây chẳng phải đang nói nữ hiệp sao? Không, không đúng nữ hiệp sao có thể làm ra loại chuyện như vậy, huống hồ đó chỉ là ảo thuật, sao có thể là quái vật được?

"Sincerely rốt cuộc đang ở đâu?" Thẩm Trác Di tâm thần bất ổn, cô chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra với người kia rồi.

"Lực lượng cảnh sát không tìm thấy cô ấy. Ấy, cô làm gì vậy?" Y tá thấy Thẩm Trác Di rút ống truyền trên tay ra vội ngăn cản. Ngặt nỗi hiện giờ cơ thể Thẩm Trác Di rất yếu, tay chân có chút không nghe theo sự điều khiển của não bộ.

"Đi đi, tôi không cần cô đỡ, tôi muốn đi tìm chị ấy, phải đi tìm chị ấy!" Thẩm Trác Di ngã xuống giường, bám vào thành giường đứng lên, thở hổn hển.

Không thể nào, đồ ngốc Hoa Hi Mạt đó, không thể...

Chúng ta mới xác nhận tình cảm chưa lâu, sao chị có thể...

Cái đồ chết tiệt này, sao lại bỏ lại em chứ?

Y tá bị cô đẩy ra lảo đảo ngã xuống giường, ôm lấy trán nhăn nhó "Cái người này chẳng biết tốt xấu gì".

Thẩm Trác Di mặc kệ cơ thể đang đau nhức mỏi nhừ của mình, lảo đảo đi ra cửa, tựa vào tường từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước. Cuối cùng thì cô vẫn chỉ là một người được cứu từ cõi chết trở về, ý chí không thể đánh bại được sự suy nhược của cơ thể, không được mấy bước trước mắt đã hiện ra những mảng mờ nhòa, ký ức trong đầu cũng dần trở nên mơ hồ.

Đôi chân yếu dần, sau đó rầm một tiếng cả cơ thể tiếp xúc với mặt đất lạnh buốt.

Hoa Hi Mạt... chị ở đâu?

"Cô cho rằng như vậy là có thể tìm thấy cô ấy sao?" Một cô gái đi đôi bốt cao cổ đứng chắn trước mặt cô, Thẩm Trác Di không thấy mặt người đó chỉ có thể dựa vào thính giác phán đoán, giọng nói này hẳn là của Triều Hề Nhiên.

Triều Hề Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu nhìn người đang gục dưới đất.

Chẳng lẽ cô ta không biết cố quá thành quá cố sao?

"Tôi biết cô ấy ở đâu, thế nên trước hết cô cứ về phòng bệnh nghỉ ngơi đi được không?" Triều Hề Nhiên đối với người trước mặt vừa thương vừa hận. Thương tình cảnh của cô bây giờ, hận vì cô không biết lượng sức mình, cô quan trọng với Hoa Hi Mạt biết bao nhiêu, lỡ cô có mệnh hệ gì, cô ấy phải làm sao?

Ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Trác Di, đoạn đưa tay đỡ cô đứng lên. Tuy Thẩm Trác Di giờ gầy như que củi nhưng đỡ lên cũng mất chút sức lực.

"Sao cô lại nặng như vậy..." Triều Hề Nhiên cắn răng, miễn cưỡng để cô dựa vào tường, đang muốn quay người gọi y tá. Cánh tay bị một lực yếu ớt giữ lại.

Cả khuôn mặt hốc hác chỉ thấy đôi mắt to tròn đang nhìn cô chằm chằm "Chị ấy đang ở đâu?".

Triều Hề Nhiên cảm thấy bất lực, tên này đúng là khó xử lý, rõ ràng ý thức không còn rõ ràng mà vẫn cố hỏi cho bằng được. Có điều, như vậy cũng có nghĩa là cô ta thực sự coi trọng Hoa Hi Mạt. Không biết là sau khi biết Hoa Hi Mạt không phải người thường thì cô ta sẽ phản ứng thế nào đây.

Đừng phụ cô ấy nhé...

"Cô cứ nghỉ ngơi thật cẩn thận, chờ cô khỏi rồi tôi sẽ nói cho cô biết." Triều Hề Nhiên động viên đối phương.

"Không được, cô mau nói cho tôi biết đi." Thẩm Trác Di cố chấp lạ thường.

"Được." Triều Hề Nhiên bất đắc dĩ "Cô thử nghĩ xem, có nơi nào đặc biệt của hai người không, nơi kỷ niệm hoặc lần đầu gặp nhau ở đâu?"

Thẩm Trác Di suy nghĩ một hồi, đầu óc hỗn loạn "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đu quay lại tự nhiên sụp đổ? Lúc đó cô ấy ở cùng với tôi mà sao giờ lại không có tung tích?".

"Tôi cũng không rõ." Triều Hề Nhiên thở dài một hơi "Bây giờ cô có hai con đường một là quay về phòng bệnh nghỉ ngơi, tôi sẽ thay cô đi tìm Hoa Hi Mạt. Hai là nằm đây chờ chết, tôi vẫn sẽ đi tìm Hoa Hi Mạt, cô chết rồi tôi sẽ theo đuổi cô ấy. Thế nào?"

"Tuyệt đối không để cô làm chuyện bậy bạ đó." Thẩm Trác Di vừa nghe mấy lời đó khí lực nhất thời được lấy lại, miễn cưỡng cười một cái, đưa tay đặt lên vai đối phương, người kia thấp hơn cô một chút nhưng vào lúc này độ cao như thế lại rất phù hợp.

"Đừng có tranh thủ sờ soạng tôi, coi chừng mai cô sẽ được lên trang nhất báo đấy." Triều Hề Nhiên uy hiếp.

"Tôi không có hứng thú với cô..."

Thật vất vả mới kéo được cái người cứng đầu đó về giường bệnh, Triều Hề Nhiên còn lẩm bẩm "Y tá ở đây làm ăn kiểu gì không biết. Chờ tôi xong việc nhất định sẽ tìm viện trưởng nói chuyện."

"Nơi đây là bệnh viện thành phố, cô nghĩ đây là công ty nhà cô chắc?"

"Cũng không khác nhau là mấy." Triều Hề Nhiên không để ý lắm, khoanh tay đứng trước mặt Thẩm Trác Di, thần sắc đối phương đã tốt hơn nhiều rồi, cô cũng thấy yên tâm "Cô có thể đoán được ra Hoa Hi Mạt sẽ đi đâu không?"

"Hả?" Thẩm Trác Di nghi hoặc, nếu Hoa Hi Mạt không có chuyện gì tại sao không đến bệnh viện chữa trị?

"Là thế này." Triều Hề Nhiên không thể không nói dối "Theo những người chứng kiến ở đó, có một người mọc cánh màu đen đã mang Hoa Hi Mạt đi... Cô ấy thông minh như vậy nhất định để lại dấu hiệu để chúng ta có thể tìm ra cô ấy."

Cô nghiêng đầu qua chỗ khác, dùng một loại ánh mắt uất hận nhìn Thẩm Trác Di.

Nếu không phải vì cô, cô ấy không cần lao tâm khổ tứ như vậy, tiêu hao đến khí lực cuối cùng.

Thẩm Trác Di không rõ vì sao cô ta lại nhìn cô như vậy, hơi chút sững sờ, sau đó phun ra vài chữ.

"Hứa với tôi, phải tìm được chị ấy."

"Không cần cô nói tôi cũng sẽ tận lực tìm kiếm." Triều Hề Nhiên hỏi tiếp "Nếu là cô, cô cảm thấy cô ấy sẽ đi đâu?".

Thẩm Trác Di nghĩ một hồi, quay đầu về Triều Hề Nhiên.

"Có khả năng là ở nhà, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất còn gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.