*Mê (迷) có nghĩa là biến ảo (không để lại dấu vết),tông hay tung (蹤) có nghĩa là dấu vết, dấu chân, tạm dịch: Những bước chân kỳ ảo.
"Nhịp tim 80, phổi vẫn hoạt động."
"Tốt."
"Hô hấp thế nào?"
"12/s."
Thẩm Trác Di vừa hé mắt đã bị ánh đèn sáng choang trên trần nhà làm lóa, chỉ có thể lờ mờ thấy bên cạnh mình có người mặc đồ màu xanh đeo khẩu trang y tế đang lay lay cánh tay cô.
Mình... làm sao vậy?
"Cứu được người rồi!" Mọi người xung quanh ai nấy đều tỏ ra vui mừng rạng rỡ. Thẩm Trác Di cảm thấy mình đang di chuyển, còn nghe thấy tiếng bánh xe lăn.
Hi Mạt...
Đến một gian phòng đầy chất khử trùng, lúc này Thẩm Trác Di mới cảm thấy toàn thân đau nhức, cơn buồn ngủ không báo trước đã ập đến.
Cửa phòng bệnh được đẩy ra nhẹ nhàng, một cô gái tóc xoăn đeo kính yên lặng kéo ghế ngồi bên giường cô. Cô ta nhìn cô hồi lâu, thở dài một hơi sau đó với lấy một trái táo từ giỏ hoa quả gần đó, bắt đầu gọt.
"Giờ này mà cô còn có thể ngủ ngon như vậy..." Không gian vắng lặng chỉ có mình cô ta độc thoại với bệnh nhân còn chưa có ý thức trên giường "Vì cô, chuyện gì cô ấy cũng dám làm..."
Lông mày Thẩm Trác Di hơi giật giật.
"Nếu như cô có lương tâm, hãy tỉnh lại đi, tỉnh lại rồi đi tìm cô ấy. Có lẽ chỉ có cô mới tìm được cô ấy..." Triều Hề Nhiên bỏ lửng câu nói, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445078/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.