Hoa Hi Mạt cảm thấy Thẩm Trác Di của ngày hôm nay có gì đó không đúng, sai rất sai.
Rửa bát thì làm vỡ đĩa, bưng bát canh thì làm đổ, đang dưng đem vỏ chăn đi giặt...
"Không phải em làm chuyện gì sai ấy chứ, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng." Hoa Hi Mạt vừa nhấp một ngụm canh vừa cố gắng mở miệng hỏi. Đối phương nghe thấy vậy tay run lên một cái, híp mắt cười rạng rỡ chống chế.
"Không, đâu có gì đâu." Thẩm Trác Di né tránh ánh mắt sắc lạnh đó đang dò xét mình.
"Tốt nhất là đừng có gì." Hoa Hi Mạt lại uống thêm mấy ngụm canh, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn đối phương: "Không phải em ra ngoài gây chuyện không đâu đấy chứ?" Cô nhíu mày.
"Tuyệt đối không." Thẩm Trác Di liên tục xua tay. Cô vốn dĩ chỉ là lo lắng vụ việc hôn trộm tối qua sẽ bị phát hiện, nhưng chiếu theo tình hình hiện tại thì xem ra Hoa Hi Mạt coi đó chỉ là mộng xuân thôi.
"Vậy thì tốt." Hoa Hi Mạt cảm thấy vị canh hôm nay không tồi, cô uống thêm vài ngụm nhỏ rồi lau miệng đứng dậy. Đoạn lấy từ đâu một chiếc túi nữ trang, lôi từ bên trong là một chiếc hộp nhỏ xinh xắn, đưa qua chỗ Thẩm Trác Di.
Hai mắt Thẩm Trác Di sáng lên thấy rõ
"Cái gì vậy?"
"Mở ra thì biết." Đối phương tiếp lời "Cảm thấy thế nào?"
"Chúng ta vẫn chưa đến mức ấy chứ?" Thẩm Trác Di chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bạch kim đựng trong một chiếc hộp nhỏ, bên trên khảm một viên kim cương, nhìn bằng mắt thì khoảng 10 carat.
"Mức ấy là mức gì?" Hoa Hi Mạt khinh thường nhìn đối phương, trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười tiến sát đến trước mặt Thẩm Trác Di, cùng lúc đưa tay lên nâng cằm đối phương "Không phải em nghĩ rằng nhẫn này là chị cầu hôn em đấy chứ?"
Nếu không nhầm, thì đây chính là lần đầu hai người hẹn hò sau khi xác nhận tình cảm, phải làm cho thật tốt mới được!
Thẩm Trác Di nghĩ như vậy, nhưng câu hỏi đến quá đường đột khiến cô chỉ nghĩ ra một nơi duy nhất để đi.
"Hay là, chúng ta đi công viên giải trí đi."
May mắn hôm nay không phải chủ nhật, bên trong công viên không có nhiều khách, không khí trong lành thời tiết cũng rất ủng hộ việc đi chơi.
Thẩm Trác Di rụt rè đi tới bên người kia, chậm rãi nắm lấy tay đối phương giật giật vài cái. Ý tứ trêu chọc hiện rõ trên mặt.
"Này... Em..." Hoa Hi Mạt đeo một chiếc kính râm che quá nửa khuôn mặt thấy dáng vẻ thấp thỏm của Thẩm Trác Di không khỏi bật cười, nắm lại tay cô nói "Cái gì?"
"Chị có muốn chơi tàu lượn siêu tốc không?"
Hoa Hi Mạt gật đầu không suy nghĩ "Được" Nhưng ánh mắt lại đang hướng về một người phía xa xa.
Thẩm Trác Di cũng nhìn theo ánh mắt khác thường của đối phương nhưng chẳng thấy gì "Chị đang nhìn gì vậy?"
Hoa Hi Mạt giật mình, quay mặt về phía đối phương cười cười "Chắc là nhìn nhầm".
Không, hắn chính là Ức Gia Tùng, hắn ta đến đây làm gì?
"Hi Mạt?" Thẩm Trác Di nắm lấy tay cô, muốn kéo đi nhưng người đó không nhúc nhích. Một lát sau Hoa Hi Mạt mới sực nhớ ra, hai người đi ra xếp hàng mua vé, rất nhanh đã đến lượt.
"Em vừa gọi là cái gì?" Hoa Hi Mạt sau khi yên vị trên tàu lượn siêu tốc mới hỏi, từ sâu trong cơ thể truyền ra một loại nhiệt lượng.
Nhiệt độ của cô...
"Em gọi chị là Hi Mạt" Thẩm Trác Di cưới híp mắt "Nếu ở nơi đông người thế này gọi chị là Sincerely chắc nơi đây sẽ biến thành fanmeeting của chị mất.".
"Thông minh lắm." Hoa Hi Mạt mỉm cười "Rất đáng thưởng.".
Thẩm Trác Di nghe xong trong lòng vui mừng khôn tả, khuôn mặt rạng rỡ của người con gái phảng phất dưới ánh nắng nhẹ "Vậy chị định thưởng em gì nào?"
"Bí mật." Hoa Hi Mạt đưa ngón trỏ lên ra dấu im lặng cho đối phương, thần bí trả lời.
Thẩm Trác Di bĩu môi, cô gái ngoài 20 này đang cố làm ra vẻ trẻ con "Được rồi, không được chơi xấu em đâu đấy.".
Kỳ thực Thẩm Trác Di đưa Hoa Hi Mạt đến đây cũng có mục đích riêng. Nơi này có nhà ma, có tàu lượn siêu tốc, còn có một vòng đu quay siêu cấp lãng mạn...
Vì lẽ đó khu vui chơi luôn được mệnh danh là thánh địa tình yêu!
Nhưng...
Vốn dĩ mong ước của nhân vật chính nhà chúng ta chính là có thể làm anh hùng bảo vệ mỹ nhân, để mỹ nhân yếu đuối níu lấy cánh tay mình còn mình sẽ là chiếc khiên bảo vệ cho cô ấy...
"Được rồi, vậy chờ em hồi phục lại chúng ta đi chơi tiếp." Hoa Hi Mạt cảm giác sau lưng có điều gì bất thường, cô quay đầu lại quả nhiên thấy Ức Gia Tùng đang đứng đó nở nụ cười quỷ dị, hai tay để trong áo gió nhìn cô chằm chằm.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Hoa Hi Mạt nâng Thẩm Trác Di dậy đưa cô ra ghế băng gần đó ngồi "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Thẩm Trác Di vỗ ngực một cái: "Thân thể em rất ổn, không thành vấn đề!"
"Bớt chém gió đi..."Hoa Hi Mạt không lưu tình phun ra mấy chữ "Tiếp theo chơi cái gì nhẹ nhàng thôi, chị sợ em lại nôn ra mất đấy."
Thẩm Trác Di xám mặt lại. Tầm mắt lướt qua vai Hoa Hi Mạt, nhìn con quái vật khổng lồ khiến Hoa Hi Mạt lo lắng quay đầu lại sợ cô nhìn thấy những thứ không nên nhìn.
"Cái gì?"
"Chị căng thẳng như vậy làm gì, chúng ta chơi cái kia đi!"
Hoa Hi Mạt gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn đu quay, một chiếc đu quay cao mấy chục mét có cả một mỹ cảnh đồ sộ trên đó.
"Không lâu trước đây, ở Anh có người đã đưa chị xem qua..." Hoa Hi Mạt xa xôi nói, đồng tử đen láy ánh lên vệt sáng nhàn nhạt.
Anh quốc, London?
Thẩm Trác Di quay sang nhìn gò má đối phương.
"Chắc không phải là "London Eye" đó chứ?"
"Không nói." Hoa Hi Mạt mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay Thẩm Trác Di hướng tới đu quay "Nhanh đi thôi, không thôi muộn mất".
"Aizz, được rồi được rồi."
Cánh cửa đu quay dần khép lại, dòng khách bên ngoài ngày một ít đi trả lại cho hai người một khoảng trời riêng.
"Đang nghĩ gì vậy?" Thẩm Trác Di đến bên cạnh Hoa Hi Mạt hỏi.
"Ngắm phong cảnh." Hoa Hi Mạt nhàn nhạt trả lời, nhưng thật ra cô đang không tập trung, vừa bước vào nơi này cô đã thấy Ức Gia Tùng. Hắn ta hệt như oan hồn cứ bám lấy cô dai dẳng. Rốt cuộc thì mục đích của hắn là gì chứ?
Hoa Hi Mạt nhìn xuống, sau đó nhìn vào mắt đối phương.
"Đừng lo, có em ở đây." Thẩm Trác Di nghiêm túc nói, cô nghĩ Hoa Hi Mạt đang lo lắng chuyện gì liền tiến đến động viên.
Hoa Hi Mạt không đáp lại, cô chọn cách tựa vào vai Thẩm Trác Di, yên lặng ngắm cảnh.
Khi cảm nhận được có vật thể đang tựa vào vai mình, toàn thân Thẩm Trác Di run lên một nhịp, tay còn lại chậm rãi duỗi ra xoa xoa đôi vai gầy của đối phương.
Khung cảnh bình yên giản dị này tràn ngập hạnh phúc. Nếu như có thể mãi mãi như vậy, thật tốt biết bao...
Thẩm Trác Di đã nghĩ như vậy, bỗng nhiên đu quay rung chuyển, rồi từ đâu phát ra một tiếng nổ cực lớn.
Thẩm Trác Di đứng bật dậy quan sát xung quanh, hai người đã lên tới đỉnh của vòng đu quay từ bao giờ, không khí xung quanh đã bao trùm hơi lạnh.
"Chỉ là trục trặc nhỏ thôi, không có chuyện gì đâu." Thẩm Trác Di không biết là đang nói chuyện với ai. Nhưng vừa thấy sắc mặt Hoa Hi Mạt, cho rằng đối phương không ổn nhanh chóng ôm cô nói "Không có gì đâu, chỉ là trục trặc nhỏ thôi..."
"Không, không phải..." Hoa Hi Mạt hít một hơi thật sâu, không biết nên làm gì để người trước mặt biết rõ chân tướng. Đây rõ ràng là kết quả do đám tay chân của Ức Gia Tùng làm ra, hắn muốn vây hai người lại chỗ này, nếu như cô không xuất hiện ngăn lại chỉ sợ vòng đu quay này sẽ sụp xuống.
Hoa Hi Mạt quan sát khung cảnh xung quanh một chút, có một bà mẹ đang ôm một đứa trẻ, trong mắt ánh lên sự hoảng sợ.
"Chị?" Thẩm Trác Di buông Hoa Hi Mạt ra, thâm tình nhìn cô "Chị nói gì vậy?".
Hoa Hi Mạt vòng tay ra sau Thẩm Trác Di, ôm lấy cô, đặt cằm lên vai cô. Thẩm Trác Di cũng ôm lại.
"Xin lỗi..." Hoa Hi Mạt khẽ nói bên tai đối phương.
Thẩm Trác Di còn chưa kịp phản ứng đã thấy hai mắt tối sầm rất nhanh mất đi ý thức.
Sau khi đặt Thẩm Trác Di ngay ngắn trên ghế, cài dây an toàn cho đối phương. Hoa Hi Mạt ngồi xổm xuống trước mặt người kia, trong vô thức một giọt nước rơi từ khóe mắt xuống mu bàn tay.
"Ngủ một giấc thật ngon nhé..." Dứt lời cô ngửa cổ ra sau hét to một tiếng, phía sau lưng liền xuất hiện một đôi cánh màu đen, một làn sương mù đen nhàn nhạt bao quanh cơ thể, đôi đồng tử tím lên quay đầu lại ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc kia thêm một lần sau đó nhanh chóng đóng cửa xoay người bay ra ngoài.
"Bậy nào, con trai đừng lo, chú sẽ đến cứu chúng ta sớm thôi." Người mẹ cho rằng cậu bạn nhỏ này quá lo lắng nên nói bậy.
"Mẹ, con nhìn thấy, thật đấy!"
"Đứa bé này, con thật là..." Người mẹ trẻ đang định tiếp tục an ủi con, chợt cô ngẩng đầu thấy một bóng người bay qua, ánh mắt lưỡi liềm, lông mày lá liễu, mái tóc dài xõa tự do, dáng người hoàn mỹ, chỉ là đầu lông mày và màu tím trong mắt có chút tà khí...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]