“Cho anh?” Vân Ngạn có chút bất ngờ khi cô đút dâu tây cho anh, dù sao vừa rồi cô còn giận dỗi.
An Thính Miên lười nói chuyện, gật đầu.
Vân Ngạn cắn một miếng từ tay cô: “Ngọt lắm, cảm ơn cục cưng.”
Hiện giờ An Thính Miên đã hoàn toàn quen với việc anh gọi cô là cục cưng.
Anh giơ tay lên, ý tứ mình không muốn ăn nữa, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt như đang đợi cô sẽ làm gì.
“Anh thôi rồi?” An Thính Miên ghét dáng vẻ thăm dò của anh.
“Em ăn đi.” Vân Ngạn vẫn còn nhớ lần trước cô lau ống hút và lau miệng.
“Trẻ con.” An Thính Miên đưa đầu dâu tây vào miệng ngay chỗ anh vừa cắn, ừm, quả nhiên đầu dâu tây đều rất ngọt.
Cô cầm hộp dâu tây quay về chỗ ngồi của mình, lại lấy một quả dâu tây nữa, đang muốn nhấc lên thì nghe thấy anh nói.
“Đủ rồi, sắp ăn cơm, ăn nhiều dâu tây thì lát nữa sẽ không ăn được cơm, ngoan.”
An Thính Miên liếc nhìn anh một cái, vẫn không nói chuyện, nhưng tay lại buông dâu tây, hai ngón tay đẩy hộp ra xa.
Vân Ngạn nhướn mày nhìn động tác của cô, xoay người múc thức ăn trong nồi đặt lên đĩa.
Ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo anh, sau khi đặt cơm xuống, Vân Ngạn chống bàn nghiêng người nhìn vào mắt cô.
“Hử?” An Thính Miên không rõ nguyên nhân, ánh mắt né tránh: “Làm gì thế?”
“Chụt.” Vân Ngạn hôn lên đôi môi hồng phấn của cô: “Không có gì.”
Vân Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-ngung-cuu/3679170/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.