Chương trước
Chương sau
“Đi sớm như vậy?” Ôn Nghiêu xáo bài trong tay, chưa từ bỏ ý định hỏi Vân Ngạn: “Mới ở đây chưa được ba tiếng đã muốn đi rồi?”

“Chắc chị dâu cậu còn chưa ăn cơm, tôi quay về xem một chút, hẹn lần sau, trong khoảng thời gian này tôi vẫn ở Đức.” Vân Ngạn cầm điện thoại và mặc áo khoác vào.

“Bọn tôi không thường xuyên ở Đức.” Ôn Nghiêu sắp xếp lại bài trong tay.

Vân Ngạn không quan tâm, anh nói: “Về nước tụ tập.” Tuy rằng nhóm bọn họ rất khó tụ tập nhưng có rất nhiều thời gian tụ họp.

Quyền Trạch đánh bài, ra hiệu cho Ôn Nghiêu đánh tiếp.

“Đi đi, đừng để em dâu đói bụng, đến lúc đó cậu lại bị mắng.” Lần trước Quyền Trạch ở nhà họ Vân tìm Vân Nhiễm nói chuyện, tình cờ nghe thấy mẹ Vân Ngạn mắng Vân Ngạn không quan tâm An Thính Miên, lúc ấy có lẽ cô bé còn đang ngủ, không biết ông xã nhà mình bị mẹ chồng mắng, có thể là buổi tối bị anh làm cho mệt quá, nên tới sáng không ăn hết bữa sáng, tóm lại, cầm thú.

Không có cách nào, một người đàn ông lớn tuổi ăn chay ba mươi năm bỗng có một cô bé trước mặt, đột nhiên được khai trai, quả thật khó có thể kiềm chế được.

Vân Ngạn cong môi, anh cũng không muốn cười. Cảm giác bị chổi lông gà trong tay mẹ đánh vào người lần trước vẫn còn, vậy mà hai người anh của mình còn xem rất thích thú. Nếu như bị cô biết được thì kiểu gì cũng nổi giận. Thôi quên đi, anh cũng lười nói.

“Hẹn gặp lại.” Vân Ngạn nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.



Khi Vân Ngạn về nhà, An Thính Miên quả nhiên còn chưa rời giường.

Rèm cửa sổ trong phòng ngủ vẫn y nguyên như lúc anh rời đi, điều hòa trong phòng được bật hết cỡ, nửa người cô lộ ra ngoài, đầu vùi vào gối, hai chân trắng nõn đáng yêu đặt trên chăn.

Vân Ngạn không vội đánh thức cô, anh nhẹ tay nhẹ chân tắm trong phòng tắm rồi ra chuẩn bị cơm trưa, anh đã mua một con cá và một ít tôm tươi trên đường về.

Sau khi xử lý nguyên liệu nấu ăn, chiên cá rồi cho vào nồi, trong phòng ngủ vẫn không có động tĩnh gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Ngạn cởi tạp dề, rửa sạch tay, rón ra rón rén đẩy cửa phòng ngủ.

Thật ra cô gái đã động đậy, bàn chân nhỏ của cô đã duỗi ra sau khi được Vân Ngạn nhét vào chăn.

Vân Ngạn bất lực, hơi kéo rèm cửa sổ ra một chút, khiến ánh sáng chiếu vào trong phòng ngủ, đợi cô thích ứng được vài phút, lại đi đến trước giường kéo chăn lên che đôi chân cô lại, sau đó lại đứng dậy kéo hết rèm ra.

Thật ra An Thính Miên đã mơ mơ màng màng tỉnh, chỉ là lười dậy, nếu cô muốn ngủ thì cho dù ngủ bao lâu cô đều có thể ngủ được.

Chăn từ từ bị anh kéo ra.

An Thính Miên trốn vào trong, thật sự không hề muốn dậy chút nào. Đầu óc đã tỉnh táo nhưng cơ thể lại mệt mỏi một cách kỳ lạ.

“Cục cưng, ăn một chút rồi ngủ tiếp được không?” Vân Ngạn kéo chăn ra, để cô từ từ thích ứng với ánh sáng.

“No ~” Giọng cô khi mới ngủ dậy mềm nhũn, rất giống như làm nũng.

Vân Ngạn từ từ kéo chăn ra, nghiêng người hôn lên gò má mềm mại của cô. Anh kéo cô ngồi dậy, chuẩn bị mặc cho cô chiếc váy cotton trắng được mang lên từ sáng, nhưng cô lại nằm xuống rồi chui vào trong chăn. Vân Ngạn bất đắc dĩ ôm người vào trong lòng, sờ soạng xương cánh bướm xinh đẹp của cô, hôn lên tai rồi lại hôn lên đỉnh đầu cô.

An Thính Miên tựa đầu vào vai anh, cọ cọ, rồi cắn vào cổ người đàn ông một cái.

“Ưm ~ Tính tình thật nóng nảy.” Vết cắn của cô không nhẹ cũng không mạnh, thật sự rất đau, có lẽ phía trên có in hằn vết cắn sâu của cô.

An Thính Miên cắn một lát, dần dần thả lỏng lực cắn, người đàn ông không nhúc nhích.

“Hì hì.” An Thính Miên liếm chỗ vừa cắn, sau đó hôn một cái.

Vân Ngạn không ngờ tới việc này nhưng kiểu tán tỉnh này cũng không tệ lắm.

“Muốn?” Người đàn ông mỉm cười dỗ cô, hôn bên tai cô. Quả nhiên cả người An Thính Miên giống như một con tôm luộc, toàn thân đều trở nên đỏ bừng, ở trong lòng anh không dám nhúc nhích.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đói.” Cô thật sự đã quen làm nũng, nhưng mà Vân Ngạn lại thích dáng vẻ này của cô.

Nếu cứ ôm tiếp thì sẽ xảy ra chuyện, nên anh kéo ra khoảng cách, anh không nhìn làn da trắng hồng toàn thân của cô, cố ép bản thân dời mắt để mặc váy cho cô, cuối cùng mặc đồ lót trắng cho cô.

“Mệt thật.” Vân Ngạn ngoài miệng nói ghét bỏ nhưng tay vẫn đeo tất và dép cho cô, rồi ôm cô vào nhà tắm rửa mặt.

Hai chân An Thính Miên vòng quanh eo anh mà lắc lư, hai tay ôm chặt cổ người đàn ông, đầu cọ vào một bên mặt anh làm nũng.

“Đứng yên nào bé cưng.” Vân Ngạn kéo cô xuống.

An Thính Miên nghe lời ngoan ngoãn đứng yên, đợi anh vặn kem đánh răng cho cô. Sau khi đánh răng xong thì anh mở nước cho cô rửa mặt.

“Em không muốn làm gì, tay đau lắm.”

Vân Ngạn cúi đầu liếc nhìn cô một cái, anh thở dài một hơi, nhận lệnh rửa tay sạch sẽ rồi nhẹ nhàng làm ướt mặt cô, sau đó thoa sữa rửa mặt đã được đánh bọt. Anh nhẹ nhàng mát xa xoa bóp mặt cô, cuối cùng rửa lại bằng nước sạch, rồi lấy khăn mặt lau khô.

An Thính Miên vẫn nhắm mắt, anh bảo khom lưng thì khom lưng, bảo xoay người thì xoay người, hầu như cô không cần tự làm gì cả. Cuối cùng cô còn được anh dẫn về phòng ngủ, cẩn thận thoa kem dưỡng ẩm.

“Được rồi.” Vân Ngạn ngồi trên ghết đối mặt với cô đang ngồi trên giường, hôn lên khóe miệng cô, nói tiếp: “Anh đã rửa sạch dâu tây rồi đặt trên bàn cơm cho em, chúng ta ăn vài quả lấp bụng trước, cá và tôm được nấu chín thì chúng ta ăn cơm nhé.”

“Ừm ~” Cô không phải là trẻ con, cảm giác anh đã làm rất nhiều việc để nuôi dạy cô như một cô con gái.

An Thính Miên ngồi trên chiếc ghế cao nhỏ, không gian bếp mở có thể nhìn thấy rõ từng hành động của Vân Ngạn. Trong tay cô là dâu tây mà người đàn ông đã rửa sạch và làm ráo nước, An Thính Miên chọn một quả lớn nhất, cũng là quả to nhất, lê dép lê đi đến chỗ Vân Ngạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.