An Thính Miên đứng cạnh vali, áo khoác của người đàn ông vắt trên khuỷu tay, bốn mắt nhìn nhau. Cuối cùng là Vân Ngạn tiến tới nhận vali của cô, nắm tay cô đi về phía xe.
Trên xe, anh xoa xoa trán, thoạt nhìn dường như rất mệt mỏi. An Thính Miên nghĩ có thể anh đã túc trực ở bệnh viện cả một ngày, sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì tới sân bay đón cô.
“Thật ra anh không cần tới đón em đâu, em có thể tự bắt xe về, chứ anh như vậy mệt lắm.”
Tay cô bị Vân Ngạn nắm chặt, được anh ôm bả vai kéo vào trong lòng.
An Thính Miên ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nếu như cô không nhìn thấy râu lún phún trên cằm người đàn ông, đáy mắt bị tơ máu che kín bởi vì thức khuya.
“Không sao, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Thật ra anh đã tới được một lát, ngủ trong xe nửa tiếng, đặt báo thức nhắc khi chuyến bay của cô đến.
“Vân Mộc…” Tay An Thính Miên bị anh nắm chặt, cô cũng dựa thật sát vào trong ngực anh: “Sao rồi?”
Lúc này cơ thể Vân Ngạn đã thả lỏng: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng hiện giờ vẫn chưa kết thúc giai đoạn bảy mươi hai tiếng nguy hiểm.” Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô rồi hôn lên trán cô: “Quay về nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta đi thăm con bé.”
An Thính Miên nghiêm túc nhìn vào đôi mắt anh, lông mi của anh thật dài còn rất đẹp, có lẽ nếp gấp trên mí mắt cũng sâu hơn bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-ngung-cuu/3679807/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.