Tại biệt thự tư nhân, Lôi Khiếu Thiên đang đứng bên cửa sổ, lắc lắc lyrượu màu đỏ trong tay. Anh nhìn ra bên ngoài, ánh nhìn xa xăm, thần trínhư đang trôi dạt về nơi nào đó, có vẻ đăm chiêu!
Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trongphòng. Lôi Khiếu Thiên khôi phục vẻ bình thường, đặt ly rượu xuống rồingồi xuống sofa: “Vào đi!”
- Đại ca! – Phó Hạnh Lương đẩy cửa đi vào, cung kính cúi đầu trước Lôi Khiếu Thiên!
- Mọi chuyện làm tốt rồi chứ?
Lôi Khiếu Thiên lười biếng tựa người vào sofa, hai tay khoanh trướcngực, giọng điệu nhàn nhạt lộ rõ sự uy nghiêm, khí phách vương giả trờisinh cũng bộc lộ rõ. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Phó Hạnh Lương, Thượng Quan Kiệt Thiếu, Hướng Diệp Lân và Huống NgânDịch là những người làm bá chủ bốn phương đều nguyện ý cúi đầu trước một mình anh. Lôi Khiếu Thiên chẳng khác nào thiên tử, từ người anh toát ra khí chất khiến người khác nguyện trung thành!
- Vâng! Mọi chuyện đều sắp xếp ổn cả rồi!
- Tốt lắm!
Hai mắt Lôi Khiếu Thiên sáng lên, toát ra những tia sáng kì ảo. Phó Hạnh Lương không ngờ một người vui buồn thất thường, dù núi có sập ngaytrước mặt thì vẫn không chớp mắt mà lại có lúc đôi mắt lóe sáng nhưvậy...
Điều này khiến Phó Hạnh Lương phải giật mình!
- Đại ca, chuyện của Tề lão đại?
- Cậu cùng A Diệp đi thành phố C tiến hành giao dịch đi! – Lôi Khiếu Thiên thay đổi tư thế, nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167488/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.