Phó Hạnh Lương vừa dứt lời thì Hướng Diệp Lân cười lạnh một tiếng, mộtnụ cười đầy trào phúng. Cái kiểu nịnh bợ lấy lòng người khác thế này anh ta cực kì khinh bỉ, nếu như không phải đại ca lên tiếng thì anh ta và A Dịch còn lâu mới bước chân vào nơi tẻ nhạt, vô vị thế này!
- Đương nhiên, đương nhiên rồi, Lôi lão đại là người thế nào chứ, Tề Phong lo lắng quá rồi!
Tề Phong xấu hổ cười cười, khuôn mặt cứng nhắc vặn vẹo, méo mó!
- Lão đại chúng tôi từ trước đến nay nói một là một, hai là hai, Tề lão đại xem rồi xử lý cho tốt là được!
Hướng Diệp Lân trầm mặt xuống, vẻ gượng gạo và khách sáo đó khiến anh ta cực kì khó chịu, mấy chuyện này chỉ có A Lương là có tâm tư ứng phó màthôi!
- Tất nhiên rồi! – Tề Phong tuy cũng là người đứng đầu giới hắc đạonhưng ở trước mặt Ngục Thiên Minh thì vẫn phải ra sức lấy lòng, không hề có chút khí phách nào của một đại ca trong giới hắc đạo cả, cho dù haingười vừa lên tiếng không phải là lão đại của Ngục Thiên Minh! Đúng làăn nói khép nép đến mức mất mặt!
Nhưng nếu có thể xây dựng quan hệ với Ngục Thiên Minh thì không chỉ thuđược lợi từ vật chất mà ngay cả quyền lực cũng được thỏa mãn! Nghĩ đếnviệc sẽ có bao nhiêu người đi sau đít xoa bóp đấm lưng, xách giày chomình, Tề Phong đã thèm đến mức nhỏ dãi. Anh ta vội vàng đáp lời: “Tôinhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167489/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.