Lôi Khiếu Thiên nheo mắt lại nhìn chằm chằm đốm đỏ trên màn hình. Vừa nghĩ đến sự nghi ngờ của A Kiệt, anh liền hừ lạnh một tiếng. Cậu ta cho rằng anh muốn thả cô đi sao? Đúng là nực cười!
Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe vốn đang phóng ngược chiều lại đột nhiên chuyển thành đi cùng chiều với cô. Tại chỗ rẽ ở đường Tuyền Hạ, cô đạp mạnh chân ga, nhanh chóng vọt lên...
Hai chiếc xe ở bên cạnh không chịu được áp lực vừa rồi nên bị mất tay lái... Người lái xe nhanh chóng đánh tay lái, rẽ vào đường Tuyền Hạ...
Thượng Quan Kiệt Thiếu há hốc mồm: “Chuyện này, chuyện này là sao đây?”. Đầu óc cô gái đó có vấn đề gì không vậy? Sao thiên đường mở lối thì không vào mà lại đâm đầu xuống địa ngục vậy?
Chặn ở đường Khang Kiêu, mở lối đường Tuyền Hạ để cô đi thì cô không đi. Đến lúc chặn ở đường Tuyền Hạ, mở đường Khang Kiêu cho cô chạy thì cô lại cứ lao thẳng vào đường Tuyền Hạ...
Có phải cô bị bệnh gì không?
- Đuổi theo, mau chóng chặn chiếc xe đó lại ở đoạn giữa đường Tuyền Hạ!
Thượng Quan Kiệt Thiếu còn chưa kịp hoàn hồn thì mệnh lệnh thứ hai của Lôi Khiếu Thiên lại truyền đến. Lần này anh ta không dám thắc mắc gì nữa, vội vàng tuân theo.
Cuối cùng anh ta cũng biết tại sao đại ca lại ra lệnh như vậy. Tài nhìn ra suy nghĩ người khác của đại ca cực kì chuẩn xác, chỉ cần nhìn kỹ thuật lái xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167463/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.