- Ellen, Powell, hai người lui về phía sau đi! – Lần này anh ta muốn đích thân ra tay. Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn chằm chằm xe của Tiểu Ngải, phẫn nộ đến cực điểm.
- Anh Kiệt? Đại ca ra lệnh không được lui về! – Phải buộc chiếc xe kia đi về đường Phú Ninh.
- Chết tiệt! – Đại ca có ý gì vậy? Thượng Quan Kiệt Thiếu tức đến mức gần như phát điên lên, không đoán ra được suy nghĩ của Lôi Khiếu Thiên. Nhìn chiếc xe màu đỏ rực vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược rời đi khỏi tầm mắt mình, anh ta cực kì khó chịu. Nếu lúc này có A Lương ở đây thì tốt!
Cậu ta sẽ đoán được ý đồ của đại ca.
Reng, reng…
Thượng Quan Kiệt Thiếu còn đang bốc hỏa thì trong không gian nhỏ hẹp lại vang lên một hồi chuông điện thoại cực kì vô duyên. Người đàn em đang lái xe ngồi im không dám nhúc nhích, sợ mình mà động đậy thì sẽ khiến người nào đó ngồi bên cạnh bộc phát…
Thượng Quan Kiệt Thiếu lấy điện thoại ra, không thèm nhìn xem ai gọi, hét lên: “Mẹ kiếp, có việc gì nói mau!”. Khốn nạn thật, một lũ ăn hại để cho một cô gái qua mặt như thế. Có câu nuôi binh nghìn ngày, dụng binh trong một chốc, vậy mà ngay lúc cần phát huy thực lực thì diễn biến lại khiến anh ta mất bình tĩnh.
Khốn kiếp, sau khi về tổng bộ anh ta nhất định sẽ mở đợt huấn luyện ma quỷ, không mười ngày thì nửa tháng, mấy người kia đừng mơ thoát được! Chậc, chậc, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167464/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.