Nếu không phải đang ngồi trên xe thì lúc này Đường Kiến Tâm thật sự rất muốn dậm chân xuống đất, sao dám nói cô nhát gan chứ? Con bé đang lên mặt với cô đấy à?
- Đẳng cấp của chị em là mãi mãi nhé, có chỗ nào giống người nhát gan đâu chứ!
- Vâng, vâng! – Tiểu Ngải khống chế tốc độ xe, nhìn giao lộ phía trước mặt rồi nhếch mép cười. Thấy hai chiếc xe đang phóng đến từ phía ngược chiều, Tiểu Ngải đánh tay lái rồi lên tiếng:
- Chị, ngồi chắc vào nhé!
Trái tim Đường Kiến Tâm như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, các ngón tay đang nắm chặt lại bắt đầu trở nên trắng xanh. Cô dán chặt lưng vào ghế phụ, vẻ mặt tuy lạnh lẽo nhưng lại trắng bệch.
Chiếc xe đỏ rực nghiêng sang một bên để lách qua khe hở giữa hai chiếc xe đang phóng đến, một bên bánh xe được nâng lên cao, không chạm xuống mặt đường. Ba chiếc xe nhanh chóng lướt qua nhau...
Hai chiếc xe kia bị va chạm với chiếc xe đỏ rực nên buộc lòng phải đánh tay lái tách ra...
- Ôi! – Chờ khi bốn bánh xe chạm đất an toàn, Đường Kiến Tâm vỗ vỗ lên ngực – Tiểu Ngải, em có cần phải liều mạng như vậy không? – Vừa rồi cô còn cho rằng mình bị đá bay lên trời rồi chứ! Mẹ ơi, cái kiểu cả xe nghiêng sang một bên rồi sượt qua hai chiếc xe khác đang phóng ngược chiều chắc cô chỉ mới được nhìn thấy trong phim của Hollywood thôi!
- Chị muốn dâng hai ‘viên đá’ kia cho đối phương à? – Tiểu Ngải khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/115347/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.