Vào mùa hè mà ngồi trong phòng có điều hòa ăn lẩu là một sự hưởng thụ cực hạn. Hiếm khi được ăn lẩu một lần – tuy là trốn trợ lý Trịnh đi ăn, Du Lệ làm lơ chuyện trợ lý Trịnh thường xuyên khuyên bảo, quyết định ăn trước.
Chử Hiệt cũng thích ăn lẩu.
Mùi vị nồi lẩu không những độc đáo, hơn nữa còn rất phong phú, quan trọng nhất là số lượng nhiều, thả gì cũng ăn được hết, chỉ sợ không có thứ để thả thôi, thả hết mọi loại đồ ăn vào nồi, sau khi chín thì rắc các loại gia vị vào, ăn quả nhiên là ngon đến kinh người.
Tuy Chử tiên sinh không kén ăn, nhưng được ăn ngon, vì sao không chọn ăn thứ tốt nhất chứ?
Du Lệ ăn được lưng dạ, đổi tay chống cằm, nhìn bạn trai mình ăn lẩu chăm chú. Nhìn anh ăn cũng là một loại hưởng thụ.
Chử Hiệt thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, đũa vừa chuyển, gắp miếng thịt chấm gia vị tới miệng cô, thấy cô ăn xong, ánh mắt lại trở nên dịu dàng hơn, cứ như chuyện chia sẻ đồ ăn với cô là một chuyện vô cùng vui sướng vậy.
Mãi cho tới tận sau này, Du Lệ mới biết được việc anh chủ động chia sẻ đồ ăn là một trong sứ mệnh quan trọng của việc sống lại.
Mãi cho đến khi ăn sạch sẽ, Du Lệ mới gọi phục vụ tới, lại gọi một lượt nữa.
Đồ ăn thịt và thức ăn chay lại bày đầy một bàn lần nữa, trong phòng riêng chỉ có một cửa, họ ăn nhiều hay ít ở trong phòng riêng cũng không ai biết.
Ăn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-man-vi-em-vi-nguoi-me-muoi/1134024/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.