Chương trước
Chương sau
Việt Hoàng đứng im, anh không có hành động gì thân mật quá trớn với Thiên Trang. Anh nghĩ có lẽ cô ta bệnh thật, đứng trên cương vị một người bác sĩ mà khuyên nhủ cô ta.

"Nếu cô chịu hợp tác thì tôi sẽ có cách giúp cô khỏi bệnh. Sinh mạng rất mong manh, cô còn trẻ còn gia đình, hãy nghĩ tới những người bên cạnh mà tiếp tục sống. Đừng làm những điều dại dột nữa."

"Em cảm ơn anh, mạng này của em là nhờ anh cứu. Sau này anh cần em làm bất cứ điều gì em cũng đáp ứng."

Thiên Trang tách ra khỏi người Việt Hoàng, đôi mắt phiếm hồng ướt át. Anh xoay mặt sang hướng khác, quần áo hai người đều ướt, những gì cần lộ ra đều thấy rõ theo đúng ý Thiên Trang.

"Anh có thể chờ em ngủ xong rồi hãy về không, xem như đây là ân huệ cuối cùng đi."

"Được, cô về phòng đi."

Việt Hoàng không dìu cô ta mà chỉ đứng phía sau. Sao người đàn ông này có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô ta một cách lạnh lùng như vậy. Thiên Trang bước đi thoáng khựng lại. Cô ta yếu ớt lên tiếng.

"Áo anh ướt hết rồi, hay vào nhà vệ sinh sấy khô đi."

Việt Hoàng cũng thấy khó chịu, lát nữa anh còn phải về bệnh viện. Tranh thủ thời gian chờ cô ta ngủ sấy khô quần áo. Thiên Trang về phòng nhưng không khép cửa, cô ta lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Việt Hoàng để điện thoại ở ngoài phòng khách, cô ta nhanh chóng chạy ra cầm trở về phòng. Thiên Trang cười hả hê, cô ta phát huy hết sở trường của mình, phá nát hạnh phúc của người khác.
Từ trước đến nay cô ta hiểu rõ Việt Hoàng không bao giờ đặt mặt khẩu, thói quen này dễ dàng là cơ hội cho cô ta.

Thiên Trang nằm trên giường, kéo phăng chiếc váy đang mặc trên người, giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh thật ám muội rồi gửi cho Nhật Hạ. Làm xong cô ta ung dung nằm trên giường chờ đợi kết quả.

Nhật Hạ muốn rơi điện thoại, ngón tay run rẩy lướt xuống tấm ảnh. Đầu óc cô ong ong chưa thể tiếp nhận nổi thông tin này, có ai nói cho cô đây là chuyện gì không? Sao Thiên Trang lại cầm điện thoại của Việt Hoàng? Dáng vẻ đó của cô ta là thế nào? Hàng trăm câu hỏi cứ xoáy vào đầu cô. Nhật Hạ lấy bình tĩnh gọi lại cho Việt Hoàng.

"Bất ngờ lắm hả?"

Giọng Thiên Trang cợt nhã vang lên khiến Nhật Hạ choáng váng.

"Việt Hoàng đâu?"

"Anh ấy đang tắm, có cần tôi vào trong đưa điện thoại cho cô không?"

Nhật Hạ giống như người trên mây, cô không biết phải làm gì trong tình huống này. Giọng Thiên Trang vẫn cứ lanh lảnh.

"Cô đừng đau buồn quá, có câu tình cũ không rủ cũng tới. Dẫu sao chúng tôi cũng từng là vợ chồng, một đêm ân ái tình nghĩa trăm năm mà."

"Cô thật ghê tởm, tôi tin chồng mình không phải loại người thích nhai lại."

"Vẫn còn mạnh miệng nhỉ, có cần tôi quay lại cảnh tình tứ cho cô xem không? Việt Hoàng đúng là người đàn ông mạnh mẽ, tôi không ngại chia sẻ anh ấy với cô."

Nhật Hạ tắt máy, những lời của Thiên Trang như mũi dao chỉa thẳng vào tim cô. Anh không phải người như vậy, Việt Hoàng yêu cô. Nhật Hạ nhắc nhở bản thân nên tin tưởng chồng, cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Có khi nào anh thấy Thiên Trang bị bệnh nên động lòng thương cảm rồi quay lại với cô ta không?

Cô ngồi thất thần, tay chân như không còn sức lực. Mọi ý niệm trong đầu đều chống đối lại tình cảm của cô. Lỡ như... cô không dám nghĩ đến phần sau, trái tim thắt chặt.
Việt Hoàng không hề biết một sự thay đổi đáng kể chỉ sau năm phút anh vào nhà vệ sinh. Thiên Trang đã thay bộ quần áo khác, đứng đắn hơn. Cô ta không trang điểm trông vô cùng dễ gần. Việt Hoàng cầm điện thoại bỏ vào túi, anh còn dặn cô ta nên suy nghĩ lạc quan. Nếu muốn chữa trị sớm thì cứ gọi cho anh.

Nhật Hạ buổi trưa không về nhà chồng mà về nhà mẹ. Cô đang rất khủng hoảng, hôn nhân không hề màu hồng như cô tưởng. Mẹ Nhật Hạ không nghe con gái gọi trước khi sang, bà đoán bừa mà trúng.

"Con và chồng có chuyện gì phải không?"

"Mẹ ơi. Theo mẹ anh Hoàng có phải người dễ bị cấm dỗ không ạ?"

Mẹ cô trầm ngâm, lòng người khó đoán nhưng con rể bà là người thành thật, tuy vẻ ngoài có hơi lạnh lùng nhưng yêu con gái bà hết lòng. Không biết giữa hai vợ chồng đã xảy ra chuyện gì, bà nói thật với con gái.

"Mẹ tin con rể. Đã xảy ra chuyện gì con nói ra mẹ mới biết đường mà giúp chứ."

"Sáng nay Thiên Trang dùng điện thoại của anh ấy gửi hình cô ta nằm trên giường, ăn mặc mát mẻ, còn bảo hai người đã quay lại với nhau."

"Thế con đã hỏi trực tiếp Việt Hoàng chưa, hay chỉ mình cô ta tự diễn."

"Con hỏi thì cô ta bảo anh ấy đang tắm. Con nghe xong tắt máy luôn, anh ấy cũng không gọi lại cho con."

Mẹ cô càng nghĩ càng thấy tức, rốt cuộc hai người họ đã phát sinh quan hệ ngoài luồng hay chỉ là trò đùa quái ác của cô gái kia. Bà đang mong đáp án nghiêng về phía suy đoán thứ hai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.