11.
Ngày thứ hai khi tôi thức dậy, Giang Mộc Viễn đã đi, còn Giang Thời ngồi ở cửa khóc.
Thấy tôi ra, cậu ta lau một giọt nước mắt, khẽ mỉm cười.
"Phụ thân ta đã ra đi, đồ đáng ghét, đừng giả vờ nữa."
"Ta sẽ đi nhặt củi, đừng nghĩ tìm ra cơ hội để đánh ta."
Tôi đi tới và vỗ một cái vào đầu cậu ta.
"Nhặt củi làm gì? Hôm nay là ngày đi học mà con quên à, đi học đi."
Giang Thời quên cả việc khóc, ngạc nhiên nhìn về hướng cửa.
"Bà thật lòng để ta đi học sao? Phụ thân ta đã đi, đừng giả vờ nữa."
"Ôi, đúng là đồ vô tâm, lòng tốt của ta lại bị xem nhẹ thế này. Kiếp trước ta làm gì ác mà kiếp này gặp hai cha con mấy người."
Tôi từ trong nhà lấy ra một túi vải, cất sách và bút mực vào, sau đó nắm lấy tay cậu ta.
"Đi thôi, nếu không nhanh lên thì sẽ muộn mất."
Trên đường đến làng bên cạnh, Giang Thời cúi đầu suốt cả quãng đường, lắm lúc nhìn trộm tôi một cái rồi lại mau chóng nhìn xuống đất, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Không cho ăn cơm là tốt cho ta, đánh ta cũng vì tốt cho ta, để ta mặc quần áo rách cũng là muốn tốt cho ta à? Liệu ta đã hiểu lầm sao?"
Giang Thời vỗ đầu của mình rồi rơi vào trạng thái bối rối.
Trường này phải học cả ngày, buổi trưa con dâu thầy Chu sẽ nấu mấy món đưa đến trường cho bọn trẻ ăn, tiền đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-doc-ac-quyet-tay-trang/3322942/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.