14.
Ai mà biết tôi đã vui quá sớm, ngay khi tôi định chạy trốn thì Giang Mộc viễn đã trở lại và sớm hơn dự định.
Ngày đó, Giang Thời được nghỉ học, cậu nhóc đang giúp tôi chuyển hàng sau cửa tiệm, mồ hôi chảy đầy lưng.
Chị Triệu ở cửa hàng bên cạnh vui mừng đến mức lao đến nắm tay tôi, nước mắt rơi đầy.
"Cẩm muội, cuộc sống khổ cực của muội kết thúc rồi."
"Mấy năm nay muội vừa làm cha vừa làm mẹ, thật sự là vất vả. Bây giờ thì tốt rồi, phu quân của muội đã trở về, muội sẽ không phải chịu đựng thêm nữa."
"Nghe nói bây giờ hắn là một vị tướng vĩ đại, sắp đến sẽ đón muội về kinh thành để sống một đời sung sứng. Nhanh lên, nhanh lên, đi đón hắn liền đi. Hắn đang ở ngã tư phía trước kìa.”
Ha ha, thật là may mắn, nhưng tôi không thể tận hưởng được.
Không lâu sau đó, Giang Mộc Viễn đã bước vào cửa hàng, xung quanh hắn là một nhóm quan viên và quý tộc trong huyện trấn. Trông hắn giống như một siêu sao.
Nhìn thấy tôi đang lúng túng trong nhà, hắn quét mắt một vòng, mặt mày lạnh lùng nói: “Bổn tướng có gia sự cần phải giải quyết.”
Úi trời ơi, mấy năm không gặp, giờ nhìn hắn còn hung hãn và dữ tợn hơn trước.
Đột nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên từ trong xe ngựa bên đường.
“Tướng quân, đã nhiều năm không gặp, tốt nhất nên hỏi rõ ràng một chút. Đừng vu oan cho người tốt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-doc-ac-quyet-tay-trang/3322943/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.