8.
Giang Mộc Viễn cũng trở nên không được tự nhiên, nhìn chằm chằm vào Giang Thời, rồi nhìn tôi một cách ngượng ngừng.
"Ta đã làm nàng tổn thương."
"Nàng lo lắng rất chu đáo, chỉ là học ở trường huyện trấn không rẻ, nhà cũng đắt.”
Giang Mộc Viễn lấy từ trong ngực ra một túi tiền, khuôn mặt hơi lo lắng.
"Đây là những gì ta đã tích cóp trong những năm qua. Bây giờ lương của ta không cao, cộng lại cũng chỉ được ba mươi lượng bạc. Nàng giữ đi."
Tôi rơi nước mắt và nhanh chóng nhận túi tiền.
"Không sao, không sao. Ta vẫn còn một ít tiền. Chỗ này không đủ mua nhà nhưng thuê một nơi thì hẳn là có thể."
Nguyên chủ chỉ sống bằng của hồi môn, thu nhập của Giang Mộc Viễn lại thấp, ngoại trừ việc mua quần áo cho bản thân, cô ta cũng không muốn tiêu bất cứ đồng tiền nào cho Giang Thời.
Tôi thì khác, tôi biết Giang Mộc Viễn sẽ sớm thành công. Tương lai, vài chục hay vài trăm lượng bạc chẳng là gì với anh ta và tôi có thể tiêu xài thoả thích.
Trước khi ngày đó đến, tôi phải tiêu chi tiêu tiết kiệm, không được hoang phí.
Sau buổi ăn tối, Giang Mộc Viễn nhận nhiệm vụ dọn dẹp và rửa chén, còn tôi vỗ bụng đi vòng vòng trong sân. Giang Thời ngồi ở bậc thềm, mặt đỏ bừng, cắn răng nhìn tôi tức giận.
"Đúng là nữ nhân xấu xa quỷ quyệt!"
"Ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của bà!"
Tôi bước tới ngồi xổm trước mặt cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-doc-ac-quyet-tay-trang/3322941/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.