Ăn xong bữa tối của Kim Mạn Linh chuẩn bị, Bạch Tử Hoa nhìn xung quanh căn nhà một lượt rồi cất tiếng:
- Cô Kim này, phiền cô có thể cho tôi ngủ cùng cô không? Ở đây toàn đàn ông con trai, một mình tôi.....có vẻ không ổn lắm....
Kim Mạn Linh nhìn cô, ánh mắt có chút thay đổi nhưng rồi vẫn mỉm cười:
- Được chứ.
Sau khi Kim Mạn Linh rời đi, Bạch Tử Hoa nhanh tay gõ một dòng tin nhắn vào điện thoại rồi lén đưa cho Trần Nhuận Phong. "Căn phòng cấm". Nhận lấy tín hiệu từ cô, anh khẽ gật đầu coi như đã hiểu.
Khi màn đêm yên ả bao quanh cả không trung thì từ đâu một bóng đen cứ lấp la lấp ló không ngừng. Ánh mắt nhòm ngó xung quanh. Những bước chân nhẹ nhàng lướt trên sàn nhà. Từng bước, từng bước lại gần căn phòng phía cuối nhà. Trong bóng tối, người thanh niên đưa tay sờ mó vào ổ khoá. "Cửa khoá rồi." Nhưng mà nghĩ sao vậy, dăm ba cái khoá cửa có thể làm khó được anh sao? Chỉ vài ba động tác nhỏ thôi là mở được. Nhưng đời đâu có như mơ. Vừa đưa tay vào túi lấy dụng cụ thì đôi tai siêu thính của anh đã nghe thấy tiếng bước chân. Vội vàng tìm chỗ ẩn nấp để tránh bị kẻ gian phát hiện.
Nhưng hình như có gì đó không đúng lắm. Người lại gần anh sao lại có vẻ như đang rất vội vã và cẩn thận chứ? Nếu không phải Kim Mạn Linh thì chả lẽ là......
- Trần Nhuận Phong....
Một giọng nói vô cùng khẽ vang lên. Trần Nhuận Phong liền rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-anh-yeu-em/931250/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.