Vết thương của Vạn Hoàng càng lúc càng nguy cấp. Điều này khiến Bạch Tử Hoa và Trần Nhuận Phong không khỏi lo lắng. Cứ như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất. Điện thoại lại không hề có tín hiệu. Trời mỗi lúc một tối hơn, ai biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm đang đợi chờ bọn họ đây.
Từ phía xa, một cô gái khoác trên mình chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc buông xoã ngang vai, trông thật dịu dàng. Kim Mạn Linh bước đến gần họ, mỉm cười rồi cất giọng nói ngọt ngào:
- Hình như mọi người cần sự giúp đỡ?
Bạch Tử Hoa cùng Trần Nhuận Phong ngạc nhiên, ngẩng khuôn mặt lên nhìn.
- Cô là.....?
Kim Mạn Linh cúi người, xem xét vết thương của Vạn Hoàng rồi lấy từ trong túi ra một viên thuốc nhét vào trong miệng anh ta. Cầm một chai thuốc nhỏ đổ vào mảnh giấy, đặt lên vết thương ấy. Trần Nhuận Phong ngơ ngác, nhíu mày:
- Cô đang làm gì vậy?
- Đừng ồn. Tôi là đang giúp mọi người. Nếu anh ta không sơ cứu kịp thời sẽ mất mạng đấy. Ở trong khu rừng này ngoài tôi ra sẽ không ai rảnh rỗi đi cứu giúp các vị đâu. Sau khi anh chàng này tỉnh lại, tôi khuyên mọi người lên rời đi ngay. Ở đây vốn dĩ không an toàn.
Bạch Tử Hoa nhìn thẳng vào cô gái phía trước mặt. Cô có thể cảm nhận được một sự quen thuộc đến lạ lùng. Giống như cô đã gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải nhưng cô lại không thể nhớ được.
- Cô nói ở đây nguy hiểm, sao lại đi một mình vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-anh-yeu-em/931249/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.