Tống Vi ngồi trước bàn làm việc tay đang cầm tập tài liệu mắt nhìn,miệng đọc nhưng tâm trí lại không nghĩ đến công việc.
Từ khi vào công ty cô không tài nào tập trung làm việc được. Thân xác nơi đây nhưng hồn thì lại lơ lửng ở nhà.
Sáng nay không gặp được Hàn Bách cô đã có chút lo lắng muốn lên phòng xem anh thế nào nhưng thấy Lục Đình Thâm đợi nên cô buộc lòng phải cùng anh đến công ty.
Lúc đó cô cũng nghĩ rằng chắc là Hàn Bách mệt nên dậy trễ nhưng hiện tại khi nghĩ lại cô cảm thấy không an lòng chút nào, trước đây dù anh có bận làm việc đến khuya nhưng sáng vẫn dậy rất sớm, nhưng hôm nay thì khác, anh còn đang bị bệnh lẽ ra trước khi đi làm cô nên ghé qua phòng anh mới đúng..
- Sếp.. sếp..SẾP.
Đường Nguyệt Nhi năm lần bảy lượt gọi nhưng cô chẳng chút phản ứng cuối cùng cô phải chỉnh giọng to hơn gấp đôi mới có thể giúp Tống Vi hoàn hồn trở lại, cô nhìn Đường Nguyệt Nhi lúng túng hỏi..
- Em gọi chị sao?
Đường Nguyệt Nhi đỡ trán thở dài rồi nói
- Điện thoại chị cứ reo mãi kìa, sếp đang nhớ tới ai mà tập trung dữ vậy, em gọi ba bốn lần cũng không nghe thấy luôn..
- Ờ..ờ chị biết rồi.. Em tiếp tục làm việc đi..
Tống Vi nhìn màn hình điện thoại là Lục Đình Thâm gọi đến cô quyết định không nghe máy mà đứng dậy cầm túi xách vội vã đi ra ngoài.
Đường Nguyệt Nhi nhìn theo chỉ biết thở dài rồi lắc đầu tỏ vẻ vô cùng khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hon-luyen/775442/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.