Đã hơn 10 giờ tối Tống Vi vẫn đi qua đi lại trong phòng khách nét mặt lo lắng cùng hai hàng lông mày cau chặt, cứ đi qua một vòng cô lại nhìn ra cửa..
Hàn Bách ngồi trên sô pha sắc mặt đã đầy vạch đen, anh không vui lên tiếng
- Anh ta lớn thế rồi còn đi lạc được sao. Em lo lắng làm gì.
Tống Vi quay lại lườm Hàn Bách một cái rồi bực dọc ngồi xuống sô pha.
Cô chẳng màng tới anh mà tiếp tục trông ngóng Lục Đình Thâm, từ khi anh gọi cho cô lúc sáng cô không nghe máy đến khi gọi lại thì tới lượt anh không nghe, đến tận bây giờ đêm về càng khuya Lục Đình Thâm vẫn chưa về nhà, trước đây dù có bận việc gì anh cũng gọi điện báo cho cô biết chứ chưa bao giờ im lặng biến mất như thế này..
Hàn Bách nhìn Tống Vi lo lắng cho người đàn ông khác ngay trước mặt mình mà không khỏi khó chịu.. Anh không muốn cô phải bận lòng vì một tên không chút trách nhiệm..
- Đi ngủ thôi. Mặc kệ anh ta.
Anh đứng dậy nắm tay cô kéo lên phòng nhưng Tống Vi đã gạt tay ra cau có nhìn anh..
- Anh muốn thì đi ngủ trước đi, Đình Thâm còn chưa về sao em ngủ được.
Hàn Bách nghe cô nói mà nắm đấm trong tay đã siết chặt, anh tức giận nhưng phải cố đè xuống. Hậm hực quay trở lại sô pha ngồi.
- Em muốn đợi, anh đợi với em. Đợi anh ta quay về anh sẽ cho một trận.
[ Ting. Ting.]
Hàn Bách vừa dứt lời bên ngoài cũng vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hon-luyen/775443/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.