Ăn tối xong Hàn Bách xách va li đi theo Tống Vi lên phòng, vì nhà cô không quá lớn nên phòng nào cũng nhỏ gọn...
- Ga giường em mới thay mới hết rồi, còn đồ dùng cá nhân ngày mai đi mua thêm. Anh nghỉ ngơi sớm đi.
Nói xong Tống Vi xoay lưng định rời khỏi thì bất ngờ cả thân thể ngã về phía sau cô bị Hàn Bách kéo lại hai người cùng nhau ngã xuống giường, Tống Vi lúc này đã nằm gọn trong lòng Hàn Bách.. đập vào mắt là gương mặt điển trai của anh, không biết đã bao lâu rồi cô không được gần anh thế này, mùi hương nam tính mạnh mẽ trên người anh vẫn nồng nàn như ngày nào chỉ có điều gương mặt lại thon gọn hơn có lẽ anh đã gầy đi khá nhiều..
- Anh buông em ra đi.. Cửa phòng không có đóng Đình Thâm anh ấy..
Câu nói của Tống Vi làm Hàn Bách hụt hẫng.. anh rời khỏi người cô buồn bả hỏi..
- Em sợ anh ta buồn, còn anh thì sao?
Tống Vi ngồi dậy, hai người chẳng nhìn nhau, cô chỉ biết im lặng vì nói thế nào một trong ba người cũng sẽ có người tổn thương, cô thà để bản thân mình thiệt thòi chứ không muốn Hàn Bách hay Lục Đình Thâm đau lòng vì mình.
- Anh đùa thôi. Em về ngủ sớm đi..
Hàn Bách gượng cười nói rồi mở va li lấy quần áo sắp xếp vào tủ..
Tống Vi nhìn thấy bóng lưng thoáng hiện lên sự cô đơn của anh mà lòng đau như cắt. Nói hết yêu anh là tự lừa dối mình, nói muốn quên anh điều đó thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hon-luyen/775441/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.