Thẩm Túc tự tay xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng của mình, để lộ ra linh hồn bệnh hoạn vặn vẹo bên trong.
"Ta yêu muội, muội muốn gì ta đều có thể cho muội, nhưng chỉ có một điều, không được rời xa ta."
"Vì sao ngay cả điều này Chiêu Quân cũng không thể thỏa mãn ta?"
"Nếu đã như vậy, thì muội đừng trách hoàng huynh giam cầm muội."
Thẩm Túc nâng chân phải của ta lên, cúi người đặt xuống một nụ hôn ở mắt cá chân bị trói bởi dây xích vàng.
Nụ hôn này không hề mang theo chút dục vọng nào, chỉ có sự cuồng nhiệt và thành kính, thành kính đối với tín ngưỡng tối cao trong lòng.
Kỳ lạ là, ta không cảm thấy quá bất ngờ.
Hình như, trong sâu thẳm trái tim ta vẫn luôn cảm thấy Thẩm Túc nên như vậy.
Ta... ừm... càng thích hơn rồi...
"Bảy ngày nữa thành hôn." Thẩm Túc đột nhiên buông một câu.
Hắn mỉm cười nói: "Trước đó muội phải chịu khó một thời gian rồi."
"Sau khi thành hôn, ta sẽ tự mình cởi nó ra."
Ta há hốc mồm: "Nhanh vậy? Huynh không suy nghĩ thêm chút nữa sao?"
Thẩm Túc không nói gì nữa, chỉ đắp chăn mỏng lên cho ta rồi đứng dậy rời đi.
Buổi chiều, cung nhân đưa đến một bộ hỉ phục.
Màu đỏ rực như lửa, tinh xảo và lộng lẫy.
Ta càng nhìn càng thấy quen mắt.
Chẳng phải đây là bộ mà ta tự tay may trước đó sao.
Chỉ là trước đó còn một phần nhỏ chưa hoàn thành, bây giờ đã được may vá hoàn chỉnh.
"Đây là hoàng huynh sai thợ thêu thêu sao?"
Tiểu cung nữ đưa hỉ phục đến cung kính đáp: "Là Bệ hạ thỉnh giáo thợ thêu, tự tay khâu từng mũi kim từng sợi chỉ hoàn thành ạ."
"..."
Cũng không phải là chuyện không thể tin được.
Trong chuyện của ta, Thẩm Túc chưa bao giờ mượn tay người khác, có thể tự mình giải quyết thì tuyệt đối không để người khác chạm vào, luôn luôn như vậy.
Ta không khỏi tự chủ tưởng tượng ra dáng vẻ hắn xỏ kim luồn chỉ, cúi đầu tỉ mỉ khâu từng mũi trên hỉ phục.
Đảm đang quá đi.
Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Ngươi bảo Bệ hạ qua đây một chút, ta có chuyện muốn nói với huynh ấy."
Tiểu cung nữ: "Bệ hạ đã căn dặn, trước khi đại hôn sẽ không đến Hải Đường Điện."
"..."
Quả nhiên, sáu ngày tiếp theo dù ta có làm ầm ĩ thế nào, Thẩm Túc cũng thật sự không xuất hiện nữa.
Cho đến tận ngày đại hôn.
Mười dặm hồng trang, cả nước cùng vui.
Ta với tư cách là đích thứ nữ vừa được tìm lại không lâu của Uy Dũng Hầu phủ phong hậu nhập cung.
Uy Dũng Hầu không hề có chút dị nghị nào.
Ai mà chẳng muốn nhà mình có một vị hoàng hậu, cho dù không phải con gái ruột của mình, có cái danh tiếng cũng tốt.
Vì vậy mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi.
Nến đỏ lung linh, khắp nơi đều là lụa đỏ gấm vóc.
Thẩm Túc khoác lên mình hỉ phục màu đỏ càng thêm vài phần yêu nghiệt mà ngày thường không có, tôn lên vẻ đẹp hơn hoa, tuấn mỹ vô cùng.
Hắn một lần nữa vén khăn voan của ta lên, bốn mắt nhìn nhau, ta thở dài một tiếng.
"Sự đã đến nước này, ta cũng không giấu huynh nữa."
Ta kể hết mọi chuyện cho hắn nghe.
Cốt truyện, hệ thống, còn cả Lục Cẩn Yến.
Trong suốt quá trình đó, trên mặt Thẩm Túc không hề có chút biểu cảm kinh ngạc nào.
"Huynh... đã biết từ lâu rồi?"
"Ừ."
Ta kinh ngạc: "Sao huynh biết được? Biết từ khi nào?"
Ngón tay Thẩm Túc khẽ động, thắt lưng màu đỏ bung ra, hắn dùng giọng điệu thờ ơ nói: "Theo như trong thoại bản thì, tình huống của ta có lẽ nên coi là trùng sinh."
"Cốt truyện kiếp trước mà muội nói, ta đã thật sự trải qua."
"Sau khi chết, ta không biết vì sao lại trở về năm mười tám tuổi."
Ta nghe mà hơi choáng váng, trong khoảnh khắc lóe sáng ta phát hiện ra một điểm mấu chốt: "Huynh trùng sinh về năm mười tám tuổi, tức là năm năm trước."
"Lần đầu tiên ta hôn huynh là ba năm trước, mà lúc đó huynh là Thẩm Túc kiếp trước đã thích ta rồi, vậy nên... lúc đó huynh đang lạt mềm buộc chặt?!"
"Phải." Hắn thừa nhận rất thẳng thắn.
Nếu không thích, hắn thân là nam nhi bảy thước sao có thể không đẩy được một nữ tử yếu đuối.
Hắn chỉ là giả vờ không muốn đẩy ra nhanh như vậy thôi.
Đông Cung canh phòng nghiêm ngặt, bên ngoài nơi Thái tử tắm rửa không thể không có người canh gác.
Hắn chính là cố ý để ta đi vào.
Còn cả lần đầu tiên hạ thuốc, kỳ thực Thẩm Túc đã phát hiện ra bên trong có thuốc, nhưng lại không vạch trần, ngược lại còn uống hết theo ý ta.
Từng chuyện từng chuyện một, hắn chính là đang lấy mình làm mồi nhử, cố ý dụ dỗ ta.
Nhưng mỗi lần ta sắp thành công thì lại tỉnh táo rút lui, hết lần này đến lần khác, tra tấn ta đến phát điên.
Cũng khiến cho ý nghĩ muốn có được hắn càng thêm kiên định.
Mà đây chính là điều Thẩm Túc muốn.
"Huynh thật sự..."
Ta nửa ngày cũng không nghĩ ra được một từ ngữ thích hợp nào, cuối cùng chỉ nói: "Vậy sao huynh phải giả vờ? Còn giả bộ dạy dỗ ta cho dù không phải huynh muội ruột thịt cũng phải tránh hiềm nghi."
Thẩm Túc mỉm cười: "Thứ gì có được quá dễ dàng thường sẽ không được trân trọng, con người cũng vậy."
"Ý huynh là, kiếp trước ta bội tình bạc nghĩa với huynh?"
"Không, kiếp trước chúng ta vẫn luôn ở bên nhau."
Thẩm Túc cụp mi xuống, thả lỏng suy nghĩ, dường như đang hồi tưởng lại điều gì đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]