Thẩm Túc tự tay xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng của mình, để lộ ra linh hồn bệnh hoạn vặn vẹo bên trong.
"Ta yêu muội, muội muốn gì ta đều có thể cho muội, nhưng chỉ có một điều, không được rời xa ta."
"Vì sao ngay cả điều này Chiêu Quân cũng không thể thỏa mãn ta?"
"Nếu đã như vậy, thì muội đừng trách hoàng huynh giam cầm muội."
Thẩm Túc nâng chân phải của ta lên, cúi người đặt xuống một nụ hôn ở mắt cá chân bị trói bởi dây xích vàng.
Nụ hôn này không hề mang theo chút dục vọng nào, chỉ có sự cuồng nhiệt và thành kính, thành kính đối với tín ngưỡng tối cao trong lòng.
Kỳ lạ là, ta không cảm thấy quá bất ngờ.
Hình như, trong sâu thẳm trái tim ta vẫn luôn cảm thấy Thẩm Túc nên như vậy.
Ta... ừm... càng thích hơn rồi...
"Bảy ngày nữa thành hôn." Thẩm Túc đột nhiên buông một câu.
Hắn mỉm cười nói: "Trước đó muội phải chịu khó một thời gian rồi."
"Sau khi thành hôn, ta sẽ tự mình cởi nó ra."
Ta há hốc mồm: "Nhanh vậy? Huynh không suy nghĩ thêm chút nữa sao?"
Thẩm Túc không nói gì nữa, chỉ đắp chăn mỏng lên cho ta rồi đứng dậy rời đi.
Buổi chiều, cung nhân đưa đến một bộ hỉ phục.
Màu đỏ rực như lửa, tinh xảo và lộng lẫy.
Ta càng nhìn càng thấy quen mắt.
Chẳng phải đây là bộ mà ta tự tay may trước đó sao.
Chỉ là trước đó còn một phần nhỏ chưa hoàn thành, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hoac-thai-tu-dien-ha/3737629/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.