Thôi bà bà nói tới đây thì dừng lại, đưa mắt nhìn trộm MộDung Vô Phong, thấy chàng cứ nhìn trừng trừng lên trần nhà chẳng nói năng gì,tim không khỏi đập thình thịch.
Triệu Khiêm Hòa hỏi: “Sau đó thì sao?”.
Thôi bà bà nói: “Sau đó cô nương ấy đuổi lão về, bảo là mìnhđã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là khỏe lại”.
Sau khi tiễn Thôi bà ra về, Triệu Khiêm Hòa quay lại đứng cạnhgiường Mộ Dung Vô Phong, nhẹ nhàng nói: “Cốc chủ, hai ngày sau Sở cô nương rờikhỏi Thần Nông trấn, tới giờ đã mười ngày rồi. Thuộc hạ đang nghe ngóng bốnphương, vẫn chưa có tin tức gì. Sở cô nương vốn độc lai độc vãng, không ở đâu cốđịnh, lại chẳng phải người của bang phái nào, một khi đã đi thì so với ngườithường khó tìm hơn rất nhiều”.
Ánh mắt Mộ Dung Vô Phong mơ hồ bất định, qua một lúc mớinhìn vào Triệu Khiêm Hòa, nói: “Ông gọi… mấy vị tổng quản tới đây, còn cả Trầnđại phu, Sái đại phu. Ta… ta có vài lời muốn giao phó”.
Triệu Khiêm Hòa vừa nghe thấy, trong lòng hoảng hốt, vộinói: “Cốc chủ, ngài nên nghỉ ngơi trước, có gì muốn nói, đợi khi tinh thần tốtlên rồi hẵng nói cũng không muộn”.
“Đi… gọi bọn họ.”
“Vâng.”
Triệu Khiêm Hòa sang phòng bên cạnh, tâm tình cực kỳ nặng nề,nói: “Quách tổng quản, Tạ tổng quản, còn hai vị Trần, Sái đại phu nữa, xin theotôi sang đây, cốc chủ có điều muốn dặn dò”.
“Sao rồi? Cốc chủ bệnh tới mức nói còn chẳng có sức mà nói,còn dặn dò gì?”, mấy người kia trợn mắt nhìn Triệu Khiêm Hòa.
“Tôi thấy… cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hiep-ky/61415/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.