Ra khỏi cửa rẽ trái, đi khoảng một nén hương là lại tới gò đấtkia.
Tuy số lần tự đi qua gò này không thật nhiều nhưng cũngkhông hề khó đi.
Không biết tại sao, kể từ ngày hôm qua, dường như nó rấtdài. Có lẽ là bởi sức khỏe vốn yếu ớt, bạc nhược, có thể là bởi cơn phong thấpđau tận xương tối qua vẫn chưa hồi phục, hai tay chàng đẩy xe cho bản thân rấtkhó khăn. Đi được một phần ba quãng đường, chàng đã mệt tới mức mồ hôi ướt đẫm,không thể không dừng lại lau mồ hôi, điều chỉnh hơi thở đang hỗn loạn.
Từ cơn bạo bệnh cuối năm ngoái, thân thể chàng đến giờ vẫnchưa khỏe trở lại. Các chứng bệnh lần lượt phát tác đi phát tác lại. Bản thânlúc khỏe, lúc yếu.
Đến chàng cũng không biết rốt cuộc bệnh tình của mình còn cóthể trì hoãn được bao lâu trước khi ngã xuống. Chỉ biết khi mình còn chút sức lựcphải tranh thủ chữa trị thêm cho vài bệnh nhân, làm thêm một số việc.
Hơi thở quá loạn, tim đập thình thịch rất mạnh, chàng liềnnhắm mắt, điều chỉnh lại. Đến lúc mở mắt ra, đã thấy Ngô Du đứng trước mặtmình.
Chàng vẫn đang thở dốc, không có sức nói chuyện.
“Tiên sinh, học trò đưa ngài đi, sắc mặt tiên sinh… sắc mặttiên sinh xấu đến mức độ này, nhất định không thể gắng sức. Cẩn thận… cẩn thận…”,mỗi khi nàng lo lắng là lại nói lắp, cứ ấp a ấp úng.
Chàng ngồi thẳng lưng lại, đợi thêm một lúc cho hơi thở bìnhổn lại mới từ tốn lạnh nhạt nói: “Ta không sao, cô về trước đi, ta sẽ đếnngay”.
“Nhưng… nhưng… học trò…”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hiep-ky/61414/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.