“Cậu còn lời gì để nói không?” Đây là câu nói dàinhất ngày hôm nay của Hạo, ánh mắt lãnh đạm nhìn Linh đang chột dạ.
“Lão già thúi, ông nói hươu nói vượn cái gì thế, tôi chưa hề nói là muốn chạytrốn, Hạo, mình với cậu giao tình nhiều năm như vậy, cậu đừng tin cái lão giàđầu óc mê sảng này, phải tin tưởng mình mới đúng chứ.” Linh vội vã thanh minh,giờ phút này không biết đã mắng Lôi gia bao nhiêu lần.
“Tôi tin Lôi gia”. Hạo kiên định nói với Linh, rõ ràng không tin lời nói bậycủa anh.
“Cậu thấy chưa, đúng là mầm tai họa, đừng mong người khác tin tưởng.” Lôi giatiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, nhìn bộ dạng kìm nén của Linh trong lòng vô cùngdễ chịu.
“Lôi gia, có một cô gái bên ngoài nói muốn gặp ông.” Bị Linh sai đứng ngoàicanh, một tiểu đệ gõ cửa vào báo cáo.
“Cho cô ta vào.”
“Hai đứa nhóc kia đâu? Tiền tôi mang đến rồi đây.” Y Na tỏ vẻ kiêu ngạo đi sautên tiểu đệ, chưa vào đến nơi đã hỏi hai đứa nhỏ, còn giơ cao một túi tiền, vứtlên bàn.
“Không cần gấp thế chứ, chúng tôi phải kiểm tra tiền đã rồi mới thả người được,không thể nóng vội được.” Thấy người tới, Linh không còn ý dịnh chạy trốn, nhảyra ngồi trước mặt Y Na.
“Là anh? Anh làm nghề này sao?” Y Na kinh ngạc nhìn Linh với bộ dạng chẳng thuakém Diêm Hỏa là mấy, nghi ngờ hỏi.
“Sao, không được à..., tôi biết là dáng vóc mình rất đẹp, nhưng cô cũng khôngcần phải ngưỡng mộ đến thế.” Linh chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2954084/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.