*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hàng Hàng chịu khổ rồi, sao mà người gầy hết cả rồi này. Mau tới đây, mẹ hầm cho con chút canh gà để bồi bổ đấy". Mẹ Hoắc mở hộp giữ nhiệt trên bàn.
Tô Hàng nhìn mẹ Hoắc dịu dàng, ôn nhu trước mặt, lại nghĩ tới trong mộng cha mẹ Hoắc phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì khóe mắt lại hơi ươn ướt, tiến lên, ôm lấy mẹ Hoắc: "Mẹ, con cảm ơn mẹ."
Mẹ Hoắc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Hàng, ôn nhu mà nói: "Hàng Hàng đã lâu không làm nũng với mẹ rồi đấy."
"Mau tới đây, con đã lâu không nếm thử tay nghề của mẹ rồi này" sau đó liền múc một chén canh gà đưa cho Tô Hàng.
"Ngày hôm qua mẹ định cho Chu Chu ở nhà cũ nhưng ba của con cũng thật là hồ đồ, không cẩn thận liền lỡ miệng nói việc con nằm viện ra, Chu Chu khóc lóc đòi muốn tới bệnh viện, mẹ và ba con cũng chỉ có thể đưa tới bệnh viện."
"Mẹ đã hẹn dì Vương cùng làm tóc rồi nên mẹ phải đi luôn đây. Hàng Hàng, đừng quên tuần sau tới nhà ăn cơm nhé, mẹ sẽ làm món tôm rang trứng mà con thích nhất." Mẹ Hoắc nhìn thoáng qua đồng hồ rồi lại vội vàng cầm túi rời đi.
Hoắc Tự đã quá quen với việc mình bị coi là "con ghẻ" trong cái gia đình này, khi mẹ Hoắc mang thai đặc biệt thích ăn cay, liền mong có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chu-tich-cua-vai-phan-dien/2434966/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.