Ngày hôm sau
Tô Hàng và Hoắc Tự đưa Chu Chu đến lớp năng khiếu, Hoắc Chu không hoạt bát hiếu động như những đứa trẻ khác, cậu thường thích ngồi một chỗ, cứ mỗi cuối tuần Hoắc Tự lại đưa Hoắc Chu đến lớp năng khiếu vẽ.
Đây là lần đầu tiên Tô Hàng đến đây, trên các bức tường ở hành lang treo đầy những bức trai của các bạn nhỏ, tuy kỹ thuật vẽ còn non nớt nhưng thông qua tranh có thể thấy được thế giới nội tâm hồn nhiên, ngây thơ của bọn trẻ.
Tại phòng vẽ tranh, cô giáo Phương thấy Hoắc Tự đến liền tiến lên nhiệt tình chào hỏi.
"Đây là mẹ của Chu Chu phải không," Cô giáo Phương mỉm cười, khí chất dịu dàng, làm cho người ta có cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân, "Chu Chu là đứa có năng khiếu nhất trong đám trẻ này"
"Bức này là do Chu Chu vẽ." Vừa nói vừa chỉ chỉ trên tường một bức tranh có nền màu xanh da trời.
Trong tranh là một cặp vợ chồng đang ôm một đứa trẻ, mặt hướng ra đại dương xanh, chỉ thấy được bóng dáng đằng sau, hình ảnh trông thật ấm áp và đầy chất trẻ thơ.
Tô Hàng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè với dòng chữ "Tranh của Chu Chu"
Vòng bạn bè của Tô Hàng chủ yếu là đối tác làm ăn, chỉ chốc lát liền có người "vuốt mông ngựa" nói "Tô tổng dạy dỗ thật tốt."
Tống Hi cũng lập tức bình luận ở dưới "Con trai tôi giỏi quá."
*
Qua ô cửa kính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chu-tich-cua-vai-phan-dien/2434960/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.