Cậu Minh đi rồi, Dung thẫn thờ bước vào nhà. Dung đoán có lẽ mẹ chồng cô muốn cậu Minh gặp cô Châu để tác duyên cho đôi trẻ. Dung cũng chẳng biết phải nghĩ sao nữa. Cậu Minh hạnh phúc là điều Dung mong mỏi hơn bất cứ ai.
Cậu cần có con, Dung lại không thể mang hạnh phúc đó cho cậu, nhưng chỉ cần cậu không chê Dung, Dung sẵn sàng ở bên cậu cả đời, dù chỉ là một cái bóng theo sau tình yêu mới của cậu cùng những đứa con xinh xắn của cậu với họ. Nghĩ rồi, nước mắt Dung lại lã chã tuôn rơi.
Con Mít thấy mợ cả nó khóc, nó cũng chạy ra ngồi bên cạnh vỗ về mợ cả. Dung gạt nước mắt rồi mỉm cười với con nhỏ.
Nó bảo Dung:
- Mợ cả đừng buồn, em thấy cậu cả thương mợ cả lắm, thương vô cùng vô tận luôn á, sau này em chỉ cần gặp ai đó thương em bằng một nửa cậu thương mợ thui là em đã hạnh phúc đến chết đi được rồi á mợ.
Dung cười buồn lắc đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc tơ mềm của Mít rồi nói:
- Cậu càng thương mợ thì mợ càng thấy mình có lỗi với cậu… Em còn nhỏ, em chưa hiểu được đâu, có những tình cảm khiến mình thấy hạnh phúc nhưng nỗi đau khi ấy… cũng lại càng lớn… Nếu như cậu không thương mợ nhiều đến thế, mợ cũng chẳng đau đến thế này…
Mít xua tay:
- Không phải thế đâu, mợ đừng nghĩ thế mà. Mợ nghĩ thế cậu sẽ buồn lắm đó.
Dung thở dài, thơ thẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-chang-chang-sai-mot-chuyen-lang-ai/2050082/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.